Hôm nay chính là ngày khám thai đầu tiên trong tháng này, Mục Diệc Thần vốn đã đặt lịch hẹn với vị bác sĩ Alpha là tám giờ sáng. Chỉ là có lẽ vì đã ngủ quá nhiều, cho nên suốt đêm qua Lâm Hàm cứ trằn trọc mãi không ngủ được.
Thế nên cậu ngủ một mạch đến tận mười một giờ trưa, nhìn Lâm Hàm mệt mỏi như vậy, bốn Alpha đương nhiên sẽ không nỡ gọi cậu dậy. Mục Diệc Thần gọi điện thoại đến bệnh viện, đặt lịch hẹn dời lại buổi chiều.
Thời tiết hôm nay đặt biệt nóng, Lâm Hàm một thân quần áo mỏng nhưng cũng rất kín đáo bước ra khỏi phi hành khí. Triệu Mặc cầm ô, Lâm Vĩnh Kỳ thì đỡ cậu xuống xe. Ai không biết nhìn vào còn tưởng Lâm Hàm chính là ông lớn nào đó, được bảo tiêu chăm sóc đến quá thể đáng như này.
Người khám cho Lâm Hàm vẫn là vị Alpha lần trước, buổi chiều đáng lẽ y không có ca trực, nhưng mà vướng lịch hẹn của Mục Diệc Thần, cho nên đành ở phòng làm việc chờ đợi bọn họ.
Bác sĩ Alpha bảo bốn người bọn họ ngồi chờ, sau đó cùng một nữ y tá đưa Lâm Hàm vào phòng khám chuyên biệt dành cho Omega.
Lâm Hàm lần đầu tiên được vào phòng siêu âm, đôi con ngươi tò mò ngó trái ngó phải. Bác sĩ bảo cậu nằm xuống, đem áo vén lên, để lộ vùng bụng mềm mềm trắng nõn.
Gần đây cậu bị ốm nghén liên tục, cho nên người cũng gầy đi một vòng. Chỉ là, dường như đứa bé trong bụng rất khỏe mạnh, cho nên riêng vùng bụng của cậu là có da có thịt hơn những nơi khác một chút. Nhưng là không lộ rõ, nhìn vào cũng chỉ như một lớp mỡ mỏng manh mà thôi.
Bác sĩ Alpha đứng một bên điều chỉnh thiết bị, nữ y tá thì thoa lên bụng cậu một chất gì đó trơn trơn lành lạnh.
...
Khoảng mười lăm phút sau, báo cáo kết quả đã ở trên tay bác sĩ.
"Tình hình ở khoang sinh sản đã có chuyển biến tốt, cho nên không còn gì đáng ngại. Thai nhi cũng phát triển rất tốt. Nhưng cậu ấy cần phải được bồi bổ nhiều hơn nữa, thân thể gầy như vậy, làm sao đủ sức để nuôi dưỡng thai nhi đây?!".
Bác sĩ đưa giấy siêu âm cho mấy Alpha bọn họ, sau đó thở dài một hơi rồi rời đi.
...
Sau lần đi khám thai về, chế độ ăn uống của Lâm Hàm cũng buột phải đi vào khuôn khổ. Bây giờ bọn họ cũng không chiều cậu như khi trước nữa, mà chân chân chính chính là ép cậu ăn cho bằng được.
Ăn vào rồi nôn ra, cũng không biết giữ được trong bụng bao nhiêu. Nhưng mà như thế còn đỡ hơn để cậu phải nhịn ăn như trước, nếu vậy, chẳng những cơ thể Lâm Hàm chịu không nổi, mà đứa bé trong bụng cũng sẽ không lớn nổi.
Mục Diệc Thần nhớ đến lúc trước, khi mà bọn họ còn ở chung phòng trong Quân bộ. Hắn hằng ngày đều xuống phòng bếp của Quân bộ để nấu đồ ăn mang về. Chỉ là vì ngại mặt mũi, cho nên đều đóng hộp giống như đồ mua về.
Chỉ là khi ấy, hắn nhớ rõ Lâm Hàm rất thích ăn. Đã ăn liền sẽ ăn một mạch vài chén cơm, khi đó hắn nhớ cậu còn béo ra một vòng.
Nghĩ vậy, Mục Diệc Thần bắt đều lên mạng tìm kím mấy món ăn thích hợp trong kì thai nghén của Omega. Sau đó bắt đầu đi mua nguyên liệu, nhân lúc Lâm Hàm đang ngủ trưa, hầm ngay một nồi canh gà.
Gà vừa hầm xong, Lâm Hàm cũng vừa ngủ dậy. Cậu chống cằm ngồi ở bàn ăn, thở dài một hơi. Gần đây bị mấy Alpha nhà mình ép ăn ép uống, cậu bây giờ cứ nhìn thấy đồ ăn là lại ngán tận họng, cơn buồn nôn cứ luôn trực trào.
Chỉ là, ở trong bếp Mục Diệc Thần vừa múc canh ra khỏi nồi, Lâm Hàm ngồi ở ngoài bàn ăn đã ngửi thấy mùi, miệng nhỏ cả dãi.
Cậu mang dép lê, mon men lần theo mùi hương mà bay thẳng xuống bếp. Vừa vào liền thấy một cảnh tượng hết sức dọa người. Mục Diệc Thần hắn, thế mà...thế mà đang mang tạp dề, giống như một người 'mẹ hiền' mà bưng trên tay một tô lớn canh gà.
Mục Diệc Thần lúc này cũng cứng đờ tại chỗ. Hình tượng của hắn! Hình tượng của hắn!!!.
Trước kia, khẩu vị của Mục Diệc Thần rất kém chọn, ăn cái gì cũng thấy không hợp khẩu vị. Mục Thâm_ Ba hắn khi đó còn mời hẳn đầu bếp của nhà hàng lớn bậc nhất thành phố về. Chỉ là, vẫn không vừa ý hắn.
Kén chọn mãi cho đến khi lần đó, hắn bị suy dinh dưỡng trầm trọng. Sau đó chính là chuỗi ngày bị bảo mẫu nhét cho không biết bao nhiêu là thức ăn, nhưng hắn nuốt không trôi. .
||||| Truyện đề cử: Đừng Cắn Em Mà |||||
Thế là, trong một lần ngẫu hứng, hắn tự tay xuống bếp. Từ đó nảy sinh hứng thú với nấu ăn, làm quen cho nên tay nghề cũng từng chút một được nâng cao.
Chỉ là, chuyện này vẫn luôn bị hắn giấu nhẹm. Sỉ diện của một Alpha trội không cho phép hắn công khai ra cái sở thích này. Lại càng sợ mất mặt trước Omega của chính mình.
Nhìn Lâm Hàm mặt đỏ bừng đang cố gắng nén cười, hắn xấu hổ đến muốn chui xuống đất. Mặt mũi của hắn, mất sạch rồi!!.
Mục Diệc Thần ôm một bụng khổ mà không dám nói, cẩn thận đem canh gà nóng hôi hổi bưng ra đặt trên bàn ăn. Mặt mũi a, mất thì cũng đã mất rồi. Chỉ hy vọng Hàm Hàm có thể ăn được món canh gà này, vậy thì coi như hắn làm vậy rất xứng đáng.
Mùi vị đặc trưng của thịt gà, hòa lẫn với một ít hương liệu, tạo ra một mùi hương tinh tế thanh ngọt, nhanh chóng kích thích vị giác của Lâm Hàm. Cậu ngồi xuống bàn, nhận lấy thìa từ trong tay Mục Diệc Thần, sau đó không chờ được mà cho vào miệng.
Ăn quá gấp, l.ư.ỡ.i của Lâm Hàm suýt thì bỏng. Chỉ là, mùi vị của canh gà này quá tuyệt vời, hơn nữa, cậu không hề cảm thấy buồn nôn nữa. Canh gà ngọt thanh, không có chút vị tanh nào, cũng không bị ngấy. Hòa cùng hương liệu, thịt gà mềm mềm, ăn vào cảm giác như muốn nuốt luôn cả đầu l.ư.ỡ.i.
"Hóa ra thức ăn ở Quân bộ lần đó, chính là do anh nấu à?!". Lâm Hàm nhanh gọn lẹ xử lí xong một bát canh, sau đó dùng ánh mắt tham ăn mà nhìn Mục Diệc Thần đang múc thêm canh cho mình.
"Ừm". Nhìn cậu ăn ngon như vậy, tâm trạng của Mục Diệc Thần cũng phá lệ vui vẻ. Cũng không quản cái gì mặt mũi nữa, chỉ cần cậu ăn ngon, chỉ cần cậu vui vẻ, vậy là đủ rồi.
"Thực lợi hại nha. Lúc đó em còn tưởng là anh đặt mua ở một cái nhà hàng năm sao nào đó!". Được ăn đồ ngon, Lâm Hàm cũng không tiếc lời khen ngợi. Hai mắt cong cong, hai tay đón nhận lấy bát canh gà, miệng hé mở, bắt đầu công cuộc càn quét canh gà.
"Nếu đã ngon như thế thì ăn nhiều vào, sau này ngày nào anh cũng sẽ nấu cho em!". Mục Diệc Thần mỉm cười, ôn nhu xoa xoa mái đầu mềm mại như bông của cậu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...