Sau khi dược và thuốc dẫn đều đã hoàn toàn hòa trộn vào nhau, Lâm Hàm lúc này nâng chén, đưa vào tay Vũ Chiêu.
"Sau khi tôi bày trận xong, cậu liền bón cho hắn, dược này bón không được thừa cũng tuyệt không được thiếu, cho nên tốt nhất không nên để rơi vãi ra ngoài!".
Lâm Hàm sau khi giao dược vào tay Vũ Chiêu, vừa bận rộn bố trí trận pháp ngũ hành, vừa thấp giọng dặn dò.
Vũ Chiêu siết chặt chén dược trong tay, thật sâu nhìn Đình Quân lần nữa, sau đó gật đầu đáp một tiếng.
Bên này, Lâm Hàm đem năm viên đá cuội xếp thành hình ngũ giác. Bản thân cậu ngồi vào ở giữa trận, miệng nhẩm đọc chú ngữ, tay chậm rãi tạo thành pháp quyết. Không lâu sau đó, tầng tầng lớp lớp tơ đỏ mảnh như sợi chỉ không biết từ đâu chui ra tới.
Chỉ đỏ không ngừng quấn lấy pháp trận hình ngũ giác, đồng thời cũng đem Lâm Hàm bọc kín bên trong. Nhìn vào quả thực chẳng khác nào một cái kén màu đỏ rực, chỉ là khác biệt một chút, cái kén này lại là hình ngũ giác mà thôi.
Cùng lúc đó, Lâm Hàm mới gấp gáp lên tiếng bảo Vũ Chiêu bón dược vào miệng Đình Quân.
Vũ Chiêu hiểu ý, nhanh chóng dùng thìa từng chút một cẩn thận bón vào miệng hắn. Chỉ là, Đình Quân mất đi ý thức, khuôn miệng khép chặt, dược đút vào một thìa liền đã trào ra ngoài hơn phân nửa.
Nhớ tới lời dặn tuyệt đối không thừa cũng chẳng thiếu của Lâm Hàm vừa nãy, Vũ Chiêu có chút luống cuống tay chân, chặn lại khóe miệng đang trào ra dược màu đỏ thẫm kia của hắn.
Lâm Hàm lần nữa hối thúc, Vũ Chiêu không còn cách nào khác. Đành một hơi uống cạn chén dược, sau đó miệng đối miệng, trực tiếp luồn l.ư.ỡ.i đẩy dược vào trong, cưỡng ép Đình Quân nuốt xuống.
Thấy Vũ Chiêu đã bón xong dược, Lâm Hàm lúc này mới nhắm chặt hai mắt, tập trung tinh thần cao độ. Miệng cậu liên tục đọc chú ngữ, hai tay cũng không ngừng kháp kháp pháp quyết dày đặt như mạng nhện.
Lúc này, Vũ Chiêu sau khi bón dược lại cảm thấy ngực trái chính mình đau nhức liên hồi, trái tim quặn thắt, tựa như có thứ gì đó đang rục rịch ở bên trong làm loạn.
Y siết chặt hai tay, những khớp xương nhỏ gầy trắng bệch lại, sắc mặt cũng nhanh chóng trở nên tái xanh. Vũ Chiêu đem tay phải siết chặt lấy ngực trái, đau đớn thống khổ đến r.ê.n lên thành tiếng.
Đình Quân lúc này cũng đồng dạng nhận lấy thống khổ không thua gì y. Tuy vẫn còn hôn mê không tỉnh, nhưng thân thể lại run lên từng hồi, mơ hồ lâm vào trạng thái co giật.
Vũ Chiêu đang đau đến chết đi sống lại, khóe mắt liếc thấy Đình Quân đang phát run, y không khỏi cắn răng, kìm nén cơn đau mà siết chặt lấy tay hắn.
Cùng lúc này, Lâm Hàm trên trán phủ lên một tầng mồ hôi mỏng, cậu cũng đang chạy nước rút. Hai tay đặt trước ngực điên cuồng kháp những pháp quyết ngày càng phức tạp hơn, tốc độ nhanh tới nổi chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy từng đạo tàn ảnh mờ ảo.
Vũ Chiêu cảm nhận thấy đau đớn trong thân thể cũng ngày một tăng lên, cho dù là người đã từng trải qua huấn luyện khắc nghiệt như y cũng đã muốn chịu đựng không nổi. Đình Quân cũng vậy, thân thể ngày càng lạnh toát.
Cho dù đã sớm chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để đối mặt với cái chết, nhưng Vũ Chiêu vẫn hy vọng, nếu một mạng này của y đổi được mạng của Đình Quân, y bằng lòng đánh đổi.
Chỉ là, cấm thuật kia lại là sống cùng sống, chết cùng chết. Hiện tại sinh mệnh bọn họ đã buột chặt vào nhau.
Nếu y chết, hắn cũng phải bị liên lụy theo. Y muốn hắn sống, tuyệt đối phải sống, cho nên chỉ có thể sống chết hy vọng, cược cả niềm tin, tình yêu và cả sự sống vào lần này.
Vũ Chiêu cắn chặt răng, cố nén đau đớn mà cúi người, hai tay giữ chặt lấy sườn mặt của Đình Quân, vừa thành kính vừa tràn đầy trân trọng đặt lên đó một nụ hôn sâu.
Hai cánh môi hòa quyện vào nhau, một trắng bệch lạnh như băng, một mềm mỏng ngọt ngào. Khóe mắt Vũ Chiêu chậm rãi lăn xuống một giọt nước mắt trong suốt, lặng lẽ rơi ở trên mặt Đình Quân.
Một nụ hôn này chất chứa vô vàng niền tin, và cả tình yêu mà Vũ Chiêu luôn đè nèn, luôn tự lừa mình dối người mà cố chấp dằn nén nó xuống suốt bao nhiêu năm qua.
Y rốt cục đã biết được, trái tim chính là thứ trung thực nhất. Y có thể tự lừa mình, có thể dối gạt người, có thể vờ như không biết. Thế nhưng y lại không thể lừa dối trái tim mình.
Trái tim y, từ trước tới nay vẫn luôn hướng về hắn, điều này chưa từng thay đổi. Y yêu hắn, yêu hắn hơn cả sinh mệnh chính mình. Chỉ cần để hắn được sống, dù có phải trả bất cứ cái giá nào, y đều nguyện ý.
Pháp quyết đã đi đến hồi kết, Lâm Hàm đọc dãy chú ngữ cuối cùng. Tơ đỏ quấn xung quanh pháp trận cũng từng chút một bị nới lỏng, chậm rãi đứt ra rồi tan biến.
Vũ Chiêu lúc này chỉ cảm thấy lồng ngực nhói lên một cái đau đến điếng cả người, thân thể giống như chết lặng, chậm rãi gục xuống trên người Đình Quân.
Đình Quân đúc này vốn dĩ còn đang liên hồi co giật, ngay khi Lâm Hàm đọc xong chú ngữ cuối cùng, thân thể hắn cũng đồng dạng ngừng run rẫy.
Trong phòng không một chút thanh âm, tĩnh lặng mất mấy giây, vẫn là một mảnh tịch mịt như vậy.
Lâm Hàm hít thật sâu một hơi, chầm chậm mở ra hai mắt.
Đây là lần đầu tiên cậu sử dụng loại cấm thuật này, cho nên cũng không quá rõ ràng hiệu quả nó tới đâu. Càng sợ Đình Quân không hề có cảm giác với Vũ Chiêu, khiến cấm thuật phản phệ lại cả hai người.
Đồng thời cũng sợ trong lúc kháp pháp quyết, động tác sai một li, cả hai người bọn họ sẽ gặp nguy hiểm tính mạng.
Hiện tại vừa mở mắt, lại là một mảnh yên tĩnh đến đáng sợ, Lâm Hàm không khỏi có chút run. Lại nhìn đến hai thân ảnh nằm im trên giường, không chút động đậy, chẳng chút hồi âm, điều này lại càng khiến cậu lâm vào hoang mang.
Chẳng lẽ, cấm thuật....thất bại rồi ư?!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...