Lâm Hàm được mãn xà cúi thấp đầu thả xuống mặt đất, một tay dìu Mục Diệc Thần, tay còn lại cũng nhanh chóng đỡ lấy Lâm Vĩnh Kỳ đang lung lay sắp ngã.
Bốn mươi người kia lúc này mới vội hoàn hồn, lục tục bò dậy liên tiếp quan sát ba con Trùng tộc hình thù kì dị đã sớm ngoan ngoãn kia.
Có người tò mò đến gần, lại bị một tiếng gầm của sư tử dọa cho nhảy dựng, cũng thành công đem mấy người còn lại liên tiếp dọa lui.
Sắc mặt bọn họ xanh trắng, còn tưởng bọn nó lại muốn tiếp tục tấn công người liền chui lủi muốn trốn.
Lâm Hàm cũng không quan tâm mấy người bọn họ bị dọa thành dạng gì, bản thân chỉ lo dìu dắt Mục Diệc Thần cùng Lâm Vĩnh Kỳ đã sớm ngất lên trên lưng sư tử có cánh.
Đây là triệu hồi thú của cậu, hoàn toàn chỉ nghe theo mệnh lệnh của cậu.
Ở trong mắt nó, ngoài cậu ra, những người cùng vật khác đều bị nó xem thành cỏ rác.
Chỉ là, nếu không có mệnh lệnh của cậu, bọn nó sẽ không dám tùy ý động thủ.
Một lúc sau, dưới sự chỉ thị của cậu, một đoàn người lẫn thú lục tục nối đuôi nhau lên đường.
Vật tư đều đã được Lâm Hàm phân phó, đều phân chia mà treo lên trên người mãn xà và báo.
Bởi vì không phải chủ nhân của bọn nó, cho nên lưng của chúng liền không nguyện ý chở người khác.
Vì vậy bốn mươi người cũng chỉ đành phải chạy bộ.Tuy rằng mệt nhọc, nhưng cũng an toàn hơn khi nãy gấp trăm ngàn lần.
Lâm Hàm cưỡi sư tử có cánh vững vàng đi ở phía trước, một đường thuận lợi, bọn họ rất nhanh đã về đến cửa hầm.
Bốn mươi người hỗ trợ tháo dở vật tư còn treo đầy ở trên người mãn xà và báo hai sừng.
Ban đầu tuy rằng đối với bọn nó sợ hãi tột cùng, dần dà thấy bọn nó không công kích mình, lá gan của bọn họ mới lớn ra.
Lúc này mới không có trở ngại tâm lí mà đem đồ tháo dở xuống.
Lâm Hàm lệnh mọi người đem vật tư vào trước, xong xuôi đỡ hai người Lâm Vĩnh Kỳ và Mục Diệc Thần xuống, nhờ người đưa trở về giúp.
Cón bản thân cậu ở lại, nhìn chằm chằm ba con Trùng tộc đã trở thành triệu hồi thú của mình, tính toán an bài.
Lâm Hàm một lần nữa triệu ra vòng sáng chứa ngôi sao mười cánh, đồ án xoay tròn, trong phút chốc liền đem cả ba đều hút vào trong.
"Vào trong rồi liền ngoan ngoãn tu luyện cho thật tốt đi!".
Lâm Hàm bỏ lại một câu dặn dò như vậy, vòng sáng lúc này mới chậm rãi biến mất.
Bên trong mỗi cánh của ngôi sao đều là một không gian khác nhau, cũng chứa linh lực riêng biệt của từng loại.
Bên trong linh khí không ngừng vận chuyển, nếu bọn chúng cố gắng nhập định tu luyện, khả năng tăng nhanh thực lực là rất cao.
Bên trong đồ án có thiết lập pháp trận, vận dụng định luật ngũ hành mà thành.
Linh khí vô cùng tận cuồng cuộn rót vào, chỉ cần ở bên trong vài tháng, không nói bỏ công tu tập, chỉ ngồi không thôi cũng sẽ được linh khí bổ trợ đến năng lượng dồi dào.
Cái này chính là chỗ tốt của triệu hồi thú khi quy phục dưới trướng của một Triệu hồi sư đỉnh cấp.
Tuy rằng sinh mạng buột chặt với Triệu hồi sư, nhưng chỗ tốt cũng không thiếu.
Chỉ cần hai bên phối hợp ăn ý, Triệu hồi thú thực lực ngày một lớn mạnh bảo vệ Triệu hồi sư chu toàn.
Triệu hồi sư không ngừng cung cấp lực lượng cho nó hấp thu, chuyện này là đôi bên cùng có lợi.
...
Lâm Vĩnh Kỳ vì sử dụng dị năng quá sức mà hôn mê bất tỉnh, ngoài ra không có ngoại thương nào đáng kể.
Cho nên sau một ngày liền tỉnh, đang trong trạng thái dần dần hồi phục.
Còn Mục Diệc Thần bị thương tất nặng, trên dưới đều là thương tích.
Đã thế còn sử dụng dị năng quá mức, hiện tại hôn mê liên tiếp mấy ngày không tỉnh.
Hiện tại dụng cụ khám chữa bệnh cùng thuốc đều đã rất khan hiếm, ở trong hầm trú lại càng không có bao nhiêu thuốc dùng được.
Lâm Hàm chờ ở bên ngoài đến nóng nảy, Lâm Vĩnh Kỳ ôm cậu vào lòng không ngừng vỗ lưng an ủi.
Quân y phụ trách điều trị thương thế cho Mục Diệc Thần lúc này mới đẩy cửa đi ra.
Trong tay còn cầm theo một túi chứa vải băng dính đầy màu vừa mới thay ra.
"Anh ấy sao rồi?!".
Lâm Hàm nhìn đến tròng mắt đều muốn nứt ra, run giọng hỏi.
Chảy nhiều máu như vậy, hắn rốt cục là làm sao rồi?!.
"Vẫn chưa tỉnh lại.
Trình độ y học hiện tại chẳng khác nào thời kì lạc hậu xa xưa trước kia.
Thuốc không đủ, dụng cụ y tế cũng không có để dùng.
Miệng vết thương hiện tại đã có dấu hiệu nhiễm trùng.
Hắn liên tục phát sốt hai ngày nay, thêm mấy ngày nữa mà còn không tỉnh lại, sợ là...sợ là cứu không nổi nữa!".
Quân y nhìn Lâm Hàm vẻ mặt tiều tụy, không đành lòng mà nói ra sự thật.
Hiện tại các bệnh viện đều đã bị Trùng tộc san bằng, đừng nói máy móc y tế có còn nguyên vẹn hay không.
Bây giờ ngay cả kiếm một viên thuốc uống cũng là vấn đề.
Khi quân đội ngày đêm đào hầm trú, thật vất vả thu gom dịch dinh dưỡng cùng vật tư.
Vật dụng y tế, họ không phải chưa từng nghĩ đến.
Chỉ là thời gian có hạn, bọn họ lương thực còn chuẩn bị không kịp, nói gì đến dụng cụ y tế.
Mang được một ít thuốc đã là vạn hạnh.
Nhưng mà những thứ thuốc đó, chung quy chỉ là thuốc ức chế tin tức tố, trị cảm mạo hoặc trị thương ngoài da mà thôi.
Mục Diệc Thần không những bị thương ngoài da mà còn bị nội thương, dưới tình huống không có máy móc thiết bị kiểm tra, hoàn toàn không thể xác định được hắn là bị tổn hại ở chỗ nào.
Bây giờ cứ kéo dài như vậy, vết thương thì nhiễm trùng, nội thương thì ngày một nặng.
Cứ cái đà này, hắn sớm muộn cũng không xong.
Lâm Hàm vốn dĩ đã có tình cảm sâu nặng với Mục Diệc Thần, hắn lần này lại còn là vì cứu cậu nên mới bị thương.
Cho dù có phải trả giá đắt, cậu cũng phải bằng mọi giá cứu được hắn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...