Tôi Không Muốn Trở Thành Omega

Vật tư đè nặng ở trên lưng khiến tốc độ bọn họ di chuyển đặt biệt chậm chạp. Dưới cái nắng gay gắt, ai nấy đều đầy một thân mồ hôi ướt sũng. Mệt đến thở hồng hộc, có cảm giác như sắp ngất luôn tại chỗ.

Vật tư toàn là đồ đóng hộp nên đặc biệt nặng nề, đã thế vì tránh để Trùng tộc chú ý, bọn họ còn phải luồn cúi, trườn bò trên đất. Cho nên hiện tại chẳng khác nào đi chịu cực hình.

Đã thế, có vẻ như hôm nay là một ngày cực kì xui xẻo. Mới ban nãy bọn họ một trận hung hiểm tránh thoát được mấy con Trùng tộc kia, hiện tại mấy con khác lại tới rồi.

Mặt đất rung chuyển, thế nhưng bọn họ không còn cách để chạy trốn nữa. Một thân chật vật, trên vai đè nặng một đống vật tư, bọn họ sớm đã bị bào mòn sức lực đến cạn kiệt.

Chính vì vậy, hiện tại dù biết Trùng tộc đã sắp đến, sắc mặt ai nấy đều tan rã, giống như là nằm yên chờ chết vậy. Có người còn lại chút sức lực, nhưng mà cũng chỉ có thể tận lực trốn tránh vào trong đống đất đá ở gần đó mà thôi.

Mắt thấy đám Trùng tộc kia sắp tới mà mọi người đều đã ở trong tình trạng sức cùng lực kiệt. Mục Diệc Thần lúc này trong đầu vận chuyển không biết bao nhiêu cách, thế nhưng chẳng có cái nào là khả thi cả.

Chẳng lẽ hôm nay, bọn họ phải nhận mệnh tại nơi này hay sao?!.

Đó là ý nghĩ chung của mọi người, có người đã bất lực buông xuôi, hai mắt chậm rãi nhắm lại, chờ đợi hơi thở của tử vong đến gần.

Sống ở loại thời thế này, chi bằng chết quách đi cho xong, đỡ phải hành hạ thân thể. Chết sớm một chút, giải thoát sớm một chút.


Trong lòng lâm vào tuyệt vọng, những ý nghĩ tiêu cực liền liên tiếp hiện lên trong đầu. Đủ loại kí ức tốt đẹp xoay chuyển trong đầu, giống như một thước phim, tua nhanh đến đoạn cuối cùng liền trở thành một mảnh điêu tàn.

Hai mắt chậm rãi nhắm lại, bọn họ hiện tại đã kiệt sức, bây giờ trên đường trống trải vắng vẻ thế này, cho dù có tìm cũng tìm không ra chỗ trốn.

Một giọt nước mắt lăn dài, tuyệt vọng cùng tử vong bao trùm. Bọn họ nhận mệnh.

Lâm Hàm và Mục Diệc Thần cùng Lâm Vĩnh Kỳ cũng đeo một bao lớn trên vai, chỉ là cậu và Mục Diệc Thần từng được huấn luyện qua, tố chất thân thể so với người khác tốt hơn rất nhiều.

Lâm Hàm còn có linh lực hộ thể, cho nên cũng không đến nổi chật vật. Mục Diệc Thần cũng là đầy một đầu mổ hôi, nhưng mà dù sau vẫn đỡ hơn bốn mươi người kia rất nhiều.

Còn Lâm Vĩnh Kỳ chưa từng rèn luyện qua cường độ cao, đã vậy vết thương chỉ mới vừa phục hồi. Số vật tư hắn mang trên người cũng không quá lớn, nhưng hiện tại sắc đã mặt trắng xanh.

Mắt thấy Trùng tộc đã sắp tới, trong đầu Lâm Hàm cũng liên tục suy nghĩ đối sách. Chỉ là, nói thì chậm mà diễn ra lại rất nhanh. Cậu còn chưa nghĩ được cách, Trùng tộc đã đến nơi rồi.

Tổng cộng có ba con, một con giống như sư tử, chỉ là trên lưng lại mọc ra một đôi cánh màu đen. Một đôi dựng đồng đỏ ngầu, miệng lớn như cái bồn máu chứa đầy răng nanh.

Hai con trái phải nó, một con hình thù tương đối giống rắn, chỉ là trong một con rắn, lại mọc ra hai cái đầu. Tựa như hình của một chữ Y.

Toàn thân màu xanh lục đậm đặc, vô số miệng rắn trên người nó đều đồng loạt há ra, để lộ một hàm răng nanh cùng cái lưỡi đỏ chót thật dài. Hai đôi dựng đồng một màu xanh lam, một màu xanh lục nheo lại, hàn ý thấu xương.

Nọc đọc màu tím đen chậm rãi theo nước dãi của nó chảy tràn ra, lộp bộp rơi xuống dưới đất, khoét ra một hố đất vì bị ăn mòn mà trực tiếp lõm xuống.

Con còn lại khá giống báo hoa mai, chỉ là trên đầu lại mọc hai cái sừng trâu. Nó há ra cái miệng đầy răng nanh, một cặp dựng đồng màu vàng chói lọi nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Nhìn vào đôi dựng đồng của ba con Trùng tộc này, trong lòng Lâm Hàm không khỏi giật mình. Đây chẳng phải là cùng một loại ánh mắt của động vật biến dị hay sao?.

Mỗi một màu mắt tượng trưng cho một loại năng lượng khác nhau. Thân là một Triệu hồi sư, những thứ cơ bản như vậy, Lâm Hàm vẫn là nhớ rất rõ.


Trước kia đều quan sát Trùng tộc ở khoảng cách xa, cho nên đến tận bây giờ Lâm Hàm mới để ý tới chuyện này.

Nếu như nói Trùng tộc cũng giống như động vật biến dị ở cổ đại, vậy...vòng Triệu hồi của cậu có tác dụng với nó hay không đây?!.

Cho dù chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhất, Lâm Hàm cũng phải thử.

Ba con Trùng tộc phát hiện ra rất nhiều con mồi đang nằm chờ chết ở trên đất, lập tức không chịu đựng nỗi mà thèm nhỏ dãi. Nhanh chóng phát ra công kích, ý đồ muốn đem một mẻ hốt trọn.

Ngay khi mọi người tuyệt vọng nhắm mắt, tưởng chừng như giây tiếp sau đây sẽ phải nằm ở trong bụng của Trùng tộc. Nhưng mà chờ mãi lại chẳng thấy móng vuốt Trùng tộc vươn tới.

Có người hé mắt ra, nhìn một màng trước mắt lại không khỏi cứng đờ tại chỗ, ngay cả tuyệt vọng sợ hãi vừa hồi cũng nhất thời quên mất.

Chỉ thấy, Lâm Hàm không biết từ đâu đã tụ ra một thanh đao thật lớn bằng lôi điện. Chỉ một nhát liền đem ba con Trùng tộc hung hãn kia chế trụ.

Thanh đao xẹt lên từng luồng thiểm điện, ánh tím hòa cùng từng đợt chớp nháy màu trắng, quả thực nhìn mà rợn cả người.

Mọi người ngây ngốc bò dậy, hai mắt trừng trừng mà nhìn thân ảnh nhỏ gầy của Lâm Hàm đang căng mình đỡ lấy một thanh đao lớn như vậy.

Có người cả kinh không biết cậu lấy từ đâu ra dị năng lớn như vậy, lại làm cách nào tụ được một lượng lớn lôi điện này. Có người dùng ánh mắt cực kỳ hoảng hốt không thể tin, có người sùng bái đến muốn quỳ lạy.


Chỉ là, ba con Trùng tộc này cũng không phải ăn chay. Bị lôi điện giật đến một trận tê rần, nhưng nhìn đến đám con mồi đang nằm trên đất, trong mắt bọn nó toát ra tràn ngập phẫn nộ.

Rắn hai đầu, một đầu nhả ra khí lạnh, đem một phần thanh đao đóng băng lại, đầu còn lại liên tiếp phun ra một đám dịch nhầy màu xanh lục, đem thanh đao ăn mòn.

Sư tử có cánh há miệng, đem lửa nóng trong miệng phà lên thân đao, ý đồ muốn đem nó đốt trụi.

Báo hai sừng cũng đồng dạng kích phát công kích, chỉ thấy ánh vàng kim bao phủ trên hai sừng nó.

Ngay lập tức khiến hai cái sừng tưởng chừng như bình thường lóe lên ánh sáng vàng chói mắt, cảm giác độ cứng cũng nhân lên gấp bội. Nó đạp đạp hai chân sau, dùng sức húc vào trong thanh đao của Lâm Hàm.

Mặc dù Trùng tộc bọng chúng hay giành giật con mồi của nhau, thế nhưng thời khắc cần liên hợp lại để đạt được lợi ích chung, vẫn là phối hợp hết sức ăn ý.

Ba chọi một, Lâm Hàm nhanh chóng bị ép vào thế hạ phong. Ánh tím trên thân đao nhạt dần, có xu thế bị áp chế. Lúc này không chỉ Mục Diệc Thần và Lâm Vĩnh Kỳ gương mặt tái xanh. Bốn người mới vừa rồi còn mừng rỡ, ngay lập tức một lần nữa rơi vào hố sâu tuyệt vọng.

Chỉ khác ở chỗ, Lâm Vĩnh Kỳ và Mục Diệc Thần vì lo lắng Lâm Hàm bị thương mà mặt mày tái xanh. Còn bốn mươi người kia là do lo lắng cho tính mạng bản thân nên mới thế. Nắm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, lại nhanh chóng vuột mất, cảm giác này còn tuyệt vọng hơn cả lúc ban nãy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui