Trong lúc mọi người lâm vào đau khổ khôn nguôi, thay ông nội Triệu đắp khăn trắng qua khỏi đầu, trong lòng yên lặng âm thầm cầu nguyện cho ông thì ba Triệu lại đột ngột đứng phắt dậy.
Ông không nói hai lời, khuôn mặt bình tĩnh đến dọa người tiến tới, thô bạo nắm lấy tóc Triệu Hương Di, thẳng tay tát một cú vang dội vào mặt cô ta.
Thanh âm thanh thúy vang lên, Triệu Mặc và Nguyệt Vân cũng nhìn qua. Phát hiện Triệu Hương Di bị ba Triệu đánh cho lệch cả mặt, khuôn mặt trắng nõn hiện lên dấu năm ngón tay đỏ bừng.
Triệu Hương Di dường như không thể tin nổi, hai mắt trừng lớn, gắt gao nhìn chằm chằm ba Triệu. Tựa như không dám tin tưởng, hắn thế mà lại ra tay với chính mình.
Từ nhỏ đến lớn đều được người cung phụng chiều chuộng, Triệu Hương Di chẳng những chưa từng bị người ta nói động tới, huống chi là bị đánh thế này.
Cảm giác một bên mặt đau xót không chịu nổi, Triệu Hương Di nhất thời có chút ngẩn ra. Sau khi hoàn hồn lại liền đùng đùng nổi giận, tựa như phát điên muốn nhào lên đánh trả.
Nhưng suy cho cùng sức lực không sánh được với nam nhân, huống hồ ba Triệu còn đang ở trong trạng thái cuồng nộ. Như thế nào Triệu Hương Di đấu lại được? Đã thế còn bị ông hung hăng hất văng ra, thân thể va chạm kịch liệt vào vách hầm.
Triệu Hương Di nghiến chặt hàm răng, phát hiện tay chân đều trầy xướt không chịu nổi, sau lưng còn truyền tới một trận đau đớn như bị nghiền ép qua, hai mắt nhanh chóng đỏ lừ căm phẫn nhìn ba Triệu không rời mắt. Uất ức cùng tức giận điên cuồng dâng trào.
"Loại người như mày, cũng nên sớm một chút chết đi, kẻo lại liên lụy đến người khác. Sớm biết như vậy, năm đó tao đã tuyệt đối không cho ba mang mày về, loại nghiệt chủng như mày, vốn dĩ không nên được sinh ra!".
Ba Triệu hai mắt cũng đỏ lên, bao nhiêu oán giận đều cuồng nộ trào ra, hết thảy đều hướng Triệu Hương Di mà áp đảo.
Nghe những lời này của hắn, Triệu Hương Di đầu tiên là ngẩn ra, sau lại không tin nổi mà hai mắt trợn ngược. Cái gì mang về? Cái gì nghiệt chủng? Sẽ không phải như cô ta đang nghĩ đâu, đúng không?.
Một người luôn kiêu ngạo như Triệu Hương Di, khinh thường nhất là loại đàn bà làm kẻ thứ ba, trèo lên giường đàn ông đã có vợ, phá hoại gia đình của nhà người ta.
Trước kia còn đã không ít lần lăng nhục qua con cháu ngoài giá thú của mấy gia đình giàu có. Tán dốc với đám bạn đến hứng trí bừng bừng, tựa như một thú vui ác liệt cực kì thú vị.
Cho nên hiện tại, giống như bị vô số cái bạt tay thẳng tắp vả bôm bốp trên mặt, không khỏi khiến cô ta sinh ra nồng đậm không thể tin cùng tức giận điên cuồng.
Có chết cũng sẽ không nhận mình là con riêng, đây chỉ là mấy lời hồ ngôn loại ngữ mà thôi. Phải, chính là như vậy, cho dù có cái gì phát sinh đi chăng nữa, cô ta vẫn là tiểu thư thân phận cao quý nhất của Triệu gia!!!.
"Đừng có ở đây hồ ngôn loạn ngữ nữa, im đi, im đi!". Triệu Hương Di nắm tay siết chặt, tức điên lên mà hét vào mặt ba Triệu.
"Ha, hồ ngôn loạn ngữ. Tao có hồ ngôn loạn ngữ hay không, chính mày phải biết rõ ràng chứ?!.
Ti tiện vẫn mãi là ti tiện, cho dù có sống trong cẩm y ngọc thực hoa lệ cũng không che lấp nổi sự thấp kém đó đâu.
Triệu gia đời đời đều là xuất thân quý tộc danh môn chính thống, mẫu thân càng là lá ngọc cành vàng, con nhà quyền quý nho nhã lễ nghĩa, nào sẽ lại sinh ra loại con gái như ngươi?.
Dung mạo chẳng những xấu xí tục khí, mắt xếch, móng tay móng chân đều co vào một chỗ. Đầu óc ngu dốt lại còn không biết cố gắng, suốt ngày sa đọa ăn chơi, nào có chút phong thái nho nhã lễ độ của quý tộc?
Chưa kể nết ăn cách ở đều là ích kỉ lại ngạo mạng. Chung quy, vẫn là thừa hưởng cái gen ti tiện, tham lam, ích kỉ của nữ nhân kia đi?!".
Ba Triệu không nhanh không chậm mà trào phúng, từng cái từng cái một đều đánh thật sâu vào linh hồn Triệu Hương Di, khiến cô ta muốn phản bác cũng phản bác không nổi. Bởi vì ông nói hoàn toàn xác thật, không sai chỗ nào hết.
So với ba Triệu từ nhỏ đến lớn đều là một thân quý khí nho nhã, học vấn hơn người, tài giỏi hiểu chuyện. Đặt cùng một chỗ với cô ta, quả thực như trời với đất, đã vậy, dung mạo ngoại trừ một cặp chân mày tương đối giống nhau, còn lại cái gì cũng khác xa.
Nhưng mà, lông mày dày rậm, đặt ở trên mặt nam nhân càng tăng thêm vẻ trầm ổn khí độ, đặt ở trên người một nữ nhân như cô ta, khác biệt phải gọi là thực lớn.
Từ tính cách, tướng mạo đến tài năng, hai người đều tương phản đến cực điểm. Thái độ của ba Triệu đối với Triệu Hương Di dù không chèn ép, nhưng tuyệt cũng không thân cận. Từ lúc lên bảy, Triệu Hương Di đã mơ hồ nhận ra, bọn họ không phải thân nhân ruột thịt.
Nay sự thật bị vạch trần, tuy rằng đã biết rõ, nhưng Triệu Hương Di quả thực không tiếp nhận nổi. Cô ta hai tay che lấy tai mình, điên cuồng lắc đầu, luôn miệng bảo ba Triệu câm miệng.
Ba Triệu chịu đựng cô ta ba mươi mấy năm nay, suy cho cùng đều là muốn cả nhà hòa thuận, cho ông nội Triệu có thể an lòng.
Nhưng mà, dường như sự dung túng, nhẫn nhịn của hắn trở thành công dã tràng rồi, trái lại còn phản tác dụng, chẳng những đem Triệu Hương Di dưỡng ra thành loại người thế này, đã thế hôm nay còn chọc cho ông nội Triệu phải tức chết như vậy.
Lửa giận đè nén suốt mấy mươi năm qua giống như núi lửa bùng phát, sôi trào nóng bỏng như dung nham, quả thực có xu thế muốn đem Triệu Hương Di đốt trụi.
# Truyện này toi không kí hợp đồng với app, cho nên nó là phi lợi nhuận. Cùng là hủ, cho nên từ lúc bắt đầu viết đến nay, toi đều là viết vì đam mê.
Động lực duy nhất là lượt like và cmt của mọi người. Cho nên hy vọng xem xong, báo đáp lại toi bằng một like hay một cmt đều được, nhưng mà nó khó làm vậy sao. Mấy hôm nay lượt like đều giảm xuống rất nhiều, vào xem mà buồn á trrrr😔.
Toi không nói tất cả, có một số bác tương tác rất tốt, một số gương mặt quen thuộc đều luôn cmt ủng hộ tinh thần toi rất nhiều, nguồn động lực vô giá mà toi nhận được❤❤.
Tuy không có thời gian để rep hết tất cả, nhưng mà toi đều ghi nhớ. Cũng rất vui vì mọi người đã yêu thích tác phẩm của toi như vậy🤗😚.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...