Cùng thời điểm này ở một nơi khác, Lăng Xuyên một mình chưởng khống hắc đạo, đưa một số anh em thân cận cùng trốn ở trong tầng hầm huấn luyện của biệt thự mới tránh thoát được một kiếp.
Tuy rằng đã được Lâm Hàm báo trước, thế nhưng việc hắn cần phải thu xếp chất thành đống.
Cộng thêm việc bản thân hắn còn là kẻ cẩm đầu hắc đạo, dưới trướng còn có không biết bao nhiêu anh em.
Mặc dù muốn ở thời điểm này bầu bạn bên cạnh cậu, thế nhưng hắn vẫn là chậm một bước.
Khi hắn hoàn thành xong công việc, chuông báo động đã triệt để ngừng hẳn, chứng tỏ quân đội đã không thể tiếp nhận thêm người nữa.
Trong khi đó, đàn em của hắn trên dưới ít nhất cũng trăm người, cố gắng chen chút vào chỉ làm mọi người khó khăn thêm thôi.
Cho nên hắn chỉ đành cắn răng, nhanh chóng dẫn tất cả trở về tầng hầm vốn dành để huấn luyện được xây dựng ở bên dưới biệt thự.
Cũng may trước khi Trùng tộc tràn vào, bọn hắn cũng vừa kịp lúc đóng cửa hầm.
Bây giờ hầu hết các nơi đều đã bị Trùng tộc san bằng, đổ nát chất chồng đổ nát, biệt thự của hắn cũng không may mắn tránh khỏi.
Cũng may hắn còn xây thêm một lối thoát khác, nếu không chỉ sợ bọn họ không bị trùng tộc giẫm chết thì cũng vì bị mắc kẹt mà chết đói ở nơi này.
"Đại ca, ăn một chút đi.
Mấy ngày nay anh đều không ăn gì, lại còn hút thuốc nhiều như thế, cơ thể liệu có chịu nổi hay không?!".
Một tên Alpha tướng người cao to vạm vỡ, đầu cạo trọc không có lấy một sợi tóc, trên mặt còn có một vết sẹo dài kéo từ chân mày đến khóe môi.
Hắn cũng được xem là thân cận với Lăng Xuyên, cho nên lúc này mới mang đồ ăn lên, còn khuyên nhủ một câu như vậy.
Nói thật, mặc dù bình thường Lăng Xuyên đều là một bộ tàn nhẫn khát máu lại điên cuồng.
Thế nhưng lại chưa bao giờ đối xử bạc với anh em, điều kiện tiên quyết là bọn hắn chỉ cần tuyệt đối trung thành là được.
Cho nên địa vị của hắn ở trong lòng đám đàn em vẫn rất vững chắc, dù là đang ở trong thời thế loạn lạc như này.
Bây giờ nhìn hắn không có tinh thần như vậy, suốt ngày chỉ ngồi đó hút thuốc, tầm mắt lơ đãng phóng về phía xa.
Bên chân hắn toàn là tàn thuốc, thậm chí còn vươn vãi mấy lon bia đã rỗng tuếch.
Trông bộ dáng cứ như người thất tình vậy.
Lăng Xuyên trước giờ đều là một bộ dáng bất cần đời, nào sẽ có chuyện thất tình cơ chứ? Bọn họ không tin, hay nói đúng hơn là không dám tin vào suy đoán này, vừa nghĩ đến liền lập tức bác bỏ.
So về quyền lực và tiền tài, lão đại chẳng thua kém ai, đã thế gương mặt còn thuộc đẳng cấp cực phẩm.
Bọn hắn thật sự nghĩ không ra, ai lại ngu ngốc đi từ chối một Alpha trội đầy sức hút như vậy.
Cả bọn tò mò không chịu nổi, cho nên mới bảo gã Alpha kia đi đem cơm, sẵn tiện dò hỏi một phen.
"Để đó rồi ra ngoài đi!".
Lăng Xuyên lơ đãng liếc hắn một cái, miệng tiếp tục nhả mây phun khói.
Biểu tình gã Alpha có hơi cứng nhắc, nhưng rốt cục vẫn là không dám cãi lời lão đại.
Ngoan ngoãn bỏ khai cơm xuống, sau đó cáo lui ra ngoài.
Một chút tin tức cũng không thu thập được, cũng không biết làm cách nào để lão đại trở lại như bình thường nữa.
Gã Alpha lắc lắc đầu, hướng mấy anh em còn lại thở dài một hơi.
...
Cùng lúc đó tại Lâm gia, cả nhà bọn họ cũng đều đã trú dưới tầng hầm.
Triệu Mặc ngồi ở một góc, tầm mắt như bùng lên lửa đỏ mà nhìn chằm chằm Triệu Hương Di đang ngồi co mình trong một góc.
Nhận được điện thoại báo tin của Lâm Hàm, hắn lúc này còn đang ở bệnh viện chăm sóc cho ông nội Triệu.
Bởi thế cho nên vẫn chưa về kịp, đành phải gọi về nhà thông báo cho mọi người.
Thế nhưng, Triệu Hương Di vừa nghe xong đã tỏ vẻ không tin, còn nói chuyện này quá hoang đường, không cho phép ai thu xếp cái gì hết.
Bản thân không tin, còn ngang ngược cản trở người khác.
Triệu Mặc sau khi thu xếp đem ông nội đã bình phục tương đối tốt, gấp rút trở về nhà lại hay tin còn chưa có ai thu xếp, tích trữ được cái gì cả.
Khỏi phải nói tâm trạng hắn lúc đó đen cỡ nào, quả thực chỉ muốn đấm vào mặt Triệu Hương Di một cái cho hã giận.
Ngay khi Triệu Hương Di còn đang hống giọng lên mà huyên thuyên chưỡi mắng, chuông báo động đỏ cũng vừa lúc vang lên.
Sắc mặt ai nấy đồng loạt tái xanh, riêng cô của hắn là đặc sắc nhất.
Cho đến lúc lên xe chuẩn bị đến tầng hầm mà quân đội xây dựng tập kết người dân, Triệu Hương Di lại tiếp tục níu chân bọn họ.
Lúc hắn bảo thu thập vật tư thì già mồm cãi lại, sống chết phản đối.
Hiện tại cái gì cũng muốn đem theo, thời gian gấp rút mà vẫn còn cố chấp gom góp đủ thứ đồ.
Túi lớn túi nhỏ chất thành đống, quần áo, đồ trang điểm, giày dép đều mang theo đủ cả, cái gì cũng không thiếu.
Bộ dáng còn hơn là đi chuyển nhà nữa.
Vật tư thì không thấy đâu, toàn mang mấy thứ rườm rà vô bổ.
Cũng không biết rốt cục trong đầu óc Triệu Hương Di nghĩ cái gì, chết đói tới nơi còn không lo, lại đi lo cho mấy cái vật ngoài thân như vậy.
Nói thật, cô ta dám soạn, nhưng Triệu Mặc hắn không dám mang theo.
Chưa kể hầm trú diện tích hạn hẹp, người ta mang theo vật tư còn không có chỗ chứa, không gian ở đâu chèn mấy thứ vô tích sự đó cơ chứ.
Rốt cục, dưới sự rề rà chậm trễ của Triệu Hương Di, bọn họ bị quân đội bỏ lại.
Chuông báo động im bặt, lòng mọi người cũng lạnh xuống.
Cũng may Triệu gia có một hầm chứa vũ khí bí mật, chỉ cần chuyển hết đồ ở trong ra, miễn cưỡng có thể chen vừa cả nhà bọn họ.
Không gian đặc biệt hẹp, ai nấy đều phải ngồi co mình lại, ông nội Triệu vừa mới xuất viện cũng phải gắng gượng mà cùng con cháu chui rúc trong một xó chật hẹp thế này.
Càng nghĩ, Triệu Mặc càng không thể tha thứ cho hành vi của Triệu Hương Di.
Loại người ích kỉ, sống chỉ biết có bản thân mình này, lúc đó hắn phải dứt khoát một chút vứt bỏ cô ta lại mới đúng.
Triệu Mặc trong mắt xẹt qua tia sắc lạnh, ánh mắt không chút độ ấm liếc qua Triệu Hương Di đang ngồi co ro trong góc.
Nhờ hành động hết sức ngang ngược của cô ta, cho nên chẳng ai ở đây muốn quan tâm đến loại đàn bà này nữa.
Ông nội Triệu đã tức đến vô ngữ, chẳng thèm đoái hoài đến đứa con gái tham lam ích kỉ này nữa.
Cũng may Nguyệt Vân đã nhanh tay nhanh chân gom được một ít thức ăn, không thì bọn họ cũng không trụ được mấy ngày nữa đâu.
Nguyệt Vân ở một bên yên lặng vỗ vỗ vai con trai trấn an.
Lúc này nét mặt Triệu Mặc mới hòa hoãn đi đôi chút.
Nhận ra sự xa lánh cùng chán ghét trong mắt người nhà, Triệu Hương Di sắc mặt ngày càng trắng bệch.
Hỗn loạn vì Trùng tộc xâm chiếm Tinh hệ cùng cảm giác sợ hãi khi bị thân nhân vứt bỏ bao trùm lấy nội tâm.
Cô ta ôm lấy đầu mình, cố gắng giảm sự tồn tại của bản thân ở mức thấp nhất.
# Chap trước các bác bảo ngắn, nhưng mà thực sự là không hề ngắn đâu.
Chap nào toi cũng viết trên một ngàn từ, chap trước là một ngàn một trăm mấy từ lận ó.
Chắc tại các bác đọc mấy chap kia khá dài nên thấy vậy.
Tùy theo cảm hứng mà toi sẽ viết dao động từ 1000 đến 1300 từ.
Cho nên số lượng từ ở mỗi chap sẽ không hoàn toàn giống nhau được.
Tỉ như chương này, cộng thêm đoạn tâm sự mỏng này nữa là hơn 1500 từ lận á.
Còn có, toi đọc cmt thấy có bác hỏi Tư Phàm là ai, toi không rep được nên trả lời ở trên đây nhé: Mời coi lại chap 48 thì sẽ rõ ẻm là ai nha..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...