Tôi Không Muốn Trở Thành Omega

Lâm Hàm ý đồ muốn bám víu lấy tay Lâm Vĩnh Kỳ để ổn định thân thể đương rung lắc dữ dội của mình. Thế nhưng ngay giây tiếp sau đó, tay cậu liền bị nắm lấy, trực tiếp đặt trên một khối hình trụ vừa cứng rắn vừa nóng bỏng.

Cậu hơi hốt hoảng vội rụt tay lại, thế nhưng nào có dễ dàng như vậy? Lâm Vĩnh Kỳ rất nhanh đã đè tay cậu lại, học theo động tác giao hợp mà đem tay cậu vuốt ve nhục bổng khổng lồ của chính mình.

Da ở lòng bàn tay thiếu niên non mịn mềm mại, đem phân thân hắn siết chặt, khoái cảm liền ùa tới. Lâm Vĩnh Kỳ nắm lấy tay cậu, động tác ngày một nhanh, đem tay cậu điều khiển thõa mãn d.ụ.c vọng đang bùng cháy kia.

Đầu Lâm Vĩnh Kỳ đột ngột cúi xuống, tay còn lại nắm lấy 'tiểu Hàm Hàm' nhỏ nhắn phấn nộn, bất ngờ trực tiếp cho luôn vào miệng mình.

Nơi đó của cậu vốn không lớn, lại chỉ mọc lưa thưa mấy sợi l.ô.n.g tơ mỏng manh. Lâm Vĩnh Kỳ chỉ vừa ngậm vào liền dễ dàng bao khỏa hết thảy đến tận gốc.

Hạ thân bị người liên tiếp dày vò, nơi yếu ớt nhất đột ngột bị khoang miệng ấm nóng thít chặt bao lấy khiến Lâm Hàm không khỏi hoảng lên.


"Không...không cần, hư...ư đừng...đừng ngậm mà. Xin anh nhả ra đi mà...ha...á". Lâm Hàm luồn tay vào tóc Lâm Vĩnh Kỳ, hai tay vô lực cố sức muốn đem đầu hắn đẩy ra. Khoái cảm dâng lên tột cùng này cậu thừa nhận không nổi, cả người giống như sắp hỏng vậy.

Cậu nhỏ giọng nức nở, nước mắt lưng tròng nay trực tiếp trào ra ngoài, đem gương mặt tinh xảo phủ lên một màu ửng hồng ướt át.

"Chết tiệt!". Mục Diệc Thần nhìn cậu bày ra một bộ dáng câu nhân như vậy, không khỏi trầm giọng mắng một tiếng. C.ô.n t.h.ị.t bên trong vốn đã rất lớn, nay còn càng trướng càng to thêm. Chính vì vậy liền ngay lập tức chọc vào điểm G ẩn sâu bên trong của Lâm Hàm.

Cùng lúc đó, Lâm Vĩnh Kỳ cũng đem l.ư.ỡ.i mình vận dụng hết sức nhuần nhuyễn. Miệng hắn m.ú.t chặt, l.ư.ỡ.i không ngừng đảo. Đến khi chạm tới đỉnh q.u.y đầu của cậu thì đưa đầu l.ư.ỡ.i niết mạnh vào l.ỗ nhỏ bên trên.

Hai loại khoái cảm tột cùng đồng thời bộc phát khiến Lâm Hàm giật mình hô lên một tiếng. Mười đầu ngón chân co quắp lại, hạ thân ở trong cổ họng Lâm Vĩnh Kỳ giật giật, sau đó chạm tới cực hạn mà b.ắ.n ra.

Lâm Hàm vô lực nằm ở đó, hai mắt mờ mịt mông lung. Thế nhưng cũng không vì cậu vừa xuất mà buông tha cho cậu, Mục Diệc Thần bên dưới vẫn điên cuồng luật động.

Giống như cũng sắp đạt tới cao trào, động tác hắn ngày một nhanh, eo thúc vào ngày một hung mãnh, tựa như muốn xỏ xuyên qua người cậu.

Lâm Vĩnh Kỳ chậm rãi đem 'tiểu Hàm Hàm' đã mềm nhũn nhả ra, kéo theo một sợi bạch trọc trắng đục đầy dâm mỹ.

Hắn hai mắt hiện lên vẻ ám trầm, dù vốn là người hết sức trầm tĩnh và lí trí, thế nhưng hiện tại, đầu óc hắn hoàn toàn bị d.ụ.c vọng chiếm cứ.

Nở trên môi một nụ cười tà tứ, đôi con ngươi bao hàm đầy n.h.ụ.c d.ụ.c. Lâm Vĩnh Kỳ yêu nghiệt lau nhẹ khóe môi, khẽ nhếch lên một nụ cười đầy d.â.m mỹ.


Tay hắn nắm lấy cằm Lâm Hàm, ép buộc cậu hé miệng đón nhận lấy mình.

Trước uy áp đầy tính xâm chiếm của một Alpha trội, Lâm Hàm không thể không làm theo ý hắn. Chỉ là, ngay giây phút môi kề môi, cậu đã nhanh chóng ngửi thấy một một mùi tanh nồng đặc hữu của d.â.m d.ị.c.h.

Ngay giây sau đó, một chất lỏng vừa đặc sệch lại mằn mặn, mang theo một cỗ khí tức đặc hữu bị Lâm Vĩnh Kỳ trực tiếp dùng l.ư.ỡ.i đẩy vào trong miệng cậu.

Lâm Hàm lúc này mới chợt nhớ ra, lúc nãy bản thân đã xuất ra ở trong miệng người này. Thế nhưng hắn không nhả ra, cũng không nuốt vào, mà hiện tại lại đem tất cả trả về cho cậu.

Tuy thần trí mơ hồ, nhưng Lâm Hàm thực sự không thích vị đạo của cái thứ này chút nào, dù cho là của bản thân xuất ra cũng không thể chấp nhận nổi.

Cậu nghiêng đầu cựa quậy, ý đồ muốn tránh thoát môi của Lâm Vĩnh Kỳ, ngăn cho hắn không tiếp tục truyền cái thứ kì lạ kia vào miệng mình nữa.

Chỉ là, lực đạo của hắn quá lớn, cậu thật sự không thể thoát ra được. Chưa dừng lại ở đó, hắn còn đem đầu cậu ngửa lên, đợi cho cậu thật sự đem d.ị.c.h thể kia nuốt hết vào bụng, lúc này mới chậm rãi buông ra.


"Khụ...hư..ư..khụ". Lâm Hàm rốt cục được giải thoát, cậu ôm lấy ngực ho lên, muốn đem thứ kia nhả ra. Thế nhưng rất tiếc, ban nãy dưới sự kìm kẹp cùng thúc đẩy của Lâm Vĩnh Kỳ, cậu đã không cẩn thận đều đem chúng nuốt xuống hết rồi.

Lâm Hàm trợn trắng mắt, hung hắn nhìn về phía thủ phạm gây họa. Thế nhưng hắn lại như không hề có chuyện gì, mỉm cười đến thực ôn nhu.

Vừa mượn dùng tay cậu tuốt lộng phân thân chính mình, vừa yêu thương hôn hôn khóe mắt đuôi mày đã phiếm hồng của Lâm Hàm, giọng tà tứ mở miệng.

"Đây là mùi vị của em đó, có phải rất đặc biệt không?!". Hắn vừa nói vừa cắn cắn vành tai Lâm Hàm, hơi nóng phả vào gáy khiến cậu không khỏi rùng mình.

Thế nhưng khi vừa nhớ tới tư vị của thứ vừa rồi, sắc mặt Lâm Hàm liền trở nên xanh mét.

# H+ hnay có hơi....-_-#. Khuyến cáo ăn cơm xong r hẵn đọc nhé ( ̄∇ ̄).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui