Lâm Vĩnh Kỳ một tay nhẹ nhàng nâng lấy Lâm Hàm chạy nhanh vào nhà vệ sinh, mắt thấy Mục Diệc Thần chạy ngay phía sau, hắn nhanh chóng đặt cậu xuống rồi đóng chốt khóa chặt cửa lại.
Mục Diệc Thần vừa đến đã đối mặt với cánh cửa đóng chặt, hắn cơ hồ tức đến muốn bốc khói. Nếu như hắn thật sự muốn vào, cánh cửa mỏng manh kia vốn chẳng thể cản được hắn.
Thế nhưng bây giờ, nếu hắn miễn cưỡng tông cửa đi vào, âm thanh lớn như vậy, chắc chắn sẽ làm người khác tỉnh dậy.
Mục Diệc Thần ở bên ngoài điên cuồng vặn tay nắm cửa, cho dù không tông cửa đi vào, thế nhưng với sức lực của hắn, chốt cửa rất nhanh sẽ bị vặn ra thôi.
Lâm Vĩnh Kỳ cũng ý thức được điều này, thế nhưng cũng không hề hoảng hốt hay gấp rút chút nào. Trái lại hắn đặt Lâm Hàm ngồi trên nắp bồn cầu, bản thân ngồi đối diện cậu, tay chậm rãi đem cằm cậu nâng lên.
Lâm Hàm hai mắt mơ hồ, mờ mịt nhìn thẳng vào mặt hắn. Khi hai ánh mắt va chạm vào nhau, đồng tử cậu đột ngột co rút lại, sau đó liền trở lại như trạng thái bình thường.
Lâm Vĩnh Kỳ ghé sát vào tai cậu hạ xuống một 'mệnh lệnh', sau đó hài lòng nhếch mép.
Dị năng của hắn thuộc hệ tinh thần, sở trường chính là thôi miên. Trước kia khi Lâm Hàm còn tỉnh táo, bởi vì tinh thần lực của cậu quá mạnh mẽ cho nên nó vô dụng. Thế nhưng hiện tại, trong trạng thái mơ hồ thế này, muốn thôi miên cậu quả là một chuyện thực dễ dàng.
Đợi đến khi Mục Diệc Thần phá cửa thành công, trước mắt lại hiện lên cảnh tượng không thể nào tả nổi, đồng thời khiến lửa giận trong lòng hắn bốc lên ngùn ngụt.
Hắn đang thấy cái gì đây? Lâm Hàm thế mà đang đè Lâm Vĩnh Kỳ trên vách phòng, đã thế còn cưỡng hôn hắn?.
Tay cũng không yên phận, đem cúc áo trên áo sơ mi của hắn đều giật phăng. Và cũng chính đôi tay xinh đẹp ấy đang lần mò xuống bộ vị đàn ông c.ứ.n.g rắn bên dưới của Lâm Vĩnh Kỳ!!!.
Mục Diệc Thần mặc kệ là có chuyện gì đang xảy ra, hắn không nói hai lời đã đem cả hai tách ra, đem Lâm Hàm còn đang say tình kia ôm chặt vào lòng, ánh mắt mang đầy địch ý nhìn chằm chằm vào Lâm Vĩnh Kỳ.
"Ôi, sao lại nhìn tôi như vậy. Cậu cũng thấy đấy, là em ấy chủ động với tôi mà!". Lâm Vĩnh Kỳ tỏ vẻ bản thân vô tội, nhún nhún vai.
"Em ấy chỉ vì phát tình nên mới làm như vậy thôi. Còn cậu? Cậu đâu có phát tình, vẫn còn rất tỉnh táo mà? Tại sao lại không đẩy em ấy ra?!". Mục Diệc Thần nào có tin vào lời biện hộ đó của Lâm Vĩnh Kỳ?. Hắn bất chấp truy vấn đến cùng.
"Ồ, tại sao phải đẩy ra? Tôi thích em ấy, em ấy cũng thích tôi, vậy thì vì cớ gì lại không được?!". Lâm Vĩnh Kỳ rốt cục dập tắt nụ cười luôn treo bên môi, ánh mắt dần lạnh xuống.
"Tôi chính là người đã đánh dấu em ấy, em ấy bây giờ là của tôi, cho nên cậu không được phép!". Mục Diệc Thần cũng không yếu thế, cả hai bên đều đang ở trong trạng thái sắp bùng nổ. Chỉ cần chạm trúng vào kíp nổ, mọi thứ chắc chắn sẽ nổ tung.
"Ý cậu là cái đánh dấu tạm thời đang sắp sửa biến mất kia sao? Nực cười thật đấy!". Lâm Vĩnh Kỳ cười gằn, lấy tay chỉ chỉ vào cổ chính mình, giễu cợt nói.
"Phải, dù sao vẫn hơn cậu. Ngoài thân phận anh trai ra, cậu chẳng là cái gì với em ấy cả!". Mục Diệc Thần thẳng thắng chạm vào nghịch lân của Lâm Vĩnh Kỳ, ngay tức khắc liền khiến không khí trực tiếp giảm xuống mười mấy độ.
Ngay khi cả hai còn đang giương cung bạt kiếm, khí thế tưởng chừng như sắp lao vào đánh nhau tới nơi. Lâm Hàm lúc này thế mà đã cởi xong quần áo rồi, ánh mắt mơ mơ màng màng, mũi khịt khịt ngửi ngửi, tìm kím Hormone của Alpha.
Mục Diệc Thần nhanh chóng bao chặt lấy cậu, ý đồ không muốn cho Lâm Vĩnh Kỳ thấy được thân thể của Lâm Hàm.
Bị bao bọc bởi vòng tay của một Alpha trội, Lâm Hàm dĩ nhiên sẽ không chối từ. Cậu vùi đầu vào lồng ngực hắn, hít ngửi mùi hương riêng biệt của Alpha. Thoải mái đến nổi thở ra một hơi, miệng nhỏ giọng gọi.
"Ưmm...Lăng...Lăng Xuyên!".
Tiếng kêu khe khẽ này tuy không lớn, nhưng nó giống như một quả bom oanh tạt, ngay lập tức khiến cả hai con người kia nổ tung.
Mục Diệc Thần đứng hình mất ba giây, sau đó hắn thô bạo nắm chặt bả vai Lâm Hàm kéo ra khỏi ngực mình, ánh mắt hốt hoảng pha lẫn không thể tin nhìn vào mắt cậu.
"Em vừa...gọi ai thế hả?!". Mục Diệc Thần giống như không thể tin vào những gì mà lỗ tai mình nghe được. Hắn phát cuồng mà siết lấy bả vai cậu lay mạnh. Nhưng dù vậy, hắn vẫn cố hết sức kím nén lực đạo để tránh làm cậu bị thương.
"Hư ưm...Triệu Mặc, mau...giúp..giúp em với. Nóng...thực sự rất nóng, bên dưới cũng rất khó chịu!". Lâm Hàm trong lúc không có ý thức, mơ hồ gọi ra hai cái tên thân thuộc nhất với mình. Hồn nhiên không biết rằng bản thân đã ném ra hai quả bom cực lớn.
Mục Diệc Thần trực tiếp chết lặng, đôi con ngươi phủ kín tơ máu. Chỉ mới chưa đầy một tháng không gặp nhau, rốt cục mấy người bọn họ đã tiến triển tới cái quan hệ gì rồi. Ngay cả trong khi phát tình, lúc đầu óc không tỉnh táo nhất vẫn có thể gọi ra hai cái tên đó?!!.
Lâm Vĩnh Kỳ cũng đứng sững người một bên, cũng không thể ngờ được mọi chuyện lại diễn biến thành ra thế này. Hắn đã cho người điều tra, biết được cậu có quan hệ mập mờ với hai nam nhân khác, thế nhưng hắn quá tự tin vào bản thân, cho nên không mấy để tâm đến hai 'tình địch' ẩn tàng này.
Hơn thế, ban nãy hắn đã thôi miên cậu, người mà đáng lẽ bây giờ cậu yêu tha thiết, ngay cả không tỉnh táo vẫn gọi tên phải là gọi tên hắn mới đúng. Vậy thì vì cái gì? Vì cái gì hai lần liên tiếp đều gọi tên của hai nam nhân xa lạ?!.
# Chap này kịch tính qué, toi viết cũng phải hùi hợp theo.
Cũng không trách Lâm Hàm được, vì suy cho cùng cho đến thời điểm hiện tại, trong bốn anh công, Lăng Xuyên và Triệu Mặc là được lòng ẻm nhất. Vừa quan tâm chăm sóc vừa dịu dàng chu đáo, còn biết chìu theo ý ẻm nữa.
Còn Mục Diệc Thần và Lâm Vĩnh Kỳ, thấy cũng tội mà thoy cũng kệ, hai anh này tâm cơ quá nên trả giá trước chút đỉnh cũng không sao nhể -_-#.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...