Tôi Không Muốn Trở Thành Omega


Lâm Hàm dắt Mẫn Huyền vào tới phòng khách, vừa ngồi xuống sofa, nói cũng chẳng thèm nói một câu, cậu ta đã nhào lên ôm chầm lấy cậu.
Lâm Hàm có chút giật mình, định đem Mẫn Huyền kéo ra, ai ngờ chẳng có chút hiệu quả.

Cậu ta cứ như mèo nhỏ quấn lấy cậu không chịu buông tha, tóc mềm cọ nhẹ vào cổ cậu, có chút nhột.
Mẫn Huyền dụi dụi vào lòng Lâm Hàm, lúc này ôm lấy Lâm Hàm như vậy.

Dường như những uất ức vừa rồi đều đã bay sạch, trên môi còn ở góc độ Lâm Hàm không nhìn thấy, khẽ giương lên một nụ cười nhợt nhạt.
“Sao vậy, lúc tôi không có ở nhà, cậu gặp phải chuyện gì không ổn à?!”.

Lâm Hàm vỗ vỗ lưng cậu ta, thấy Mẫn Huyền thoáng buông lỏng, cậu liền nhanh chóng kéo giãn khoảng cách của cả hai.
“Chỉ là…không nhìn thấy cậu, tôi…tôi cảm thấy bất an…”.

Đột nhiên thoát khỏi vòng tay ấm áp của Lâm Hàm, vẻ mặt Mẫn Huyền nhanh chóng xìu xuống.


Tay lại tiếp tục vò vò góc áo, đầu cúi xuống, nhỏ giọng nói.
“Tôi chỉ ra ngoài với bạn một lúc thôi, cậu cũng không cần lo lắng như vậy.

Với cả, sau này không cần chờ tôi như vậy, tôi đủ sức để tự bảo vệ bản thân mình mà!”.
Lâm Hàm có hơi khó xử, đối với người quan tâm đến mình như vậy, tuy có chút vượt mức, nhưng suy cho cùng cũng không thể nặng lời được.

Mẫn Huyền tuổi cũng còn nhỏ, lại còn mắc bệnh, có lẽ cậu nên để tâm tới cậu ấy hơn một chút.
Nghe cậu nói vậy, Mẫn Huyền cũng không đáp lời, chỉ gật gật đầu.

Cũng không biết là có thật sự nghe hiểu lời cậu nói hay không nữa.
“Cậu ăn trưa chưa? Nếu chưa thì tôi đến phòng bếp bảo họ dọn cơm lên nhé?!”.

Lâm Hàm thở ra một hơi, nhìn Mẫn Huyền vẫn đang cúi đầu, hỏi.
“Tôi…tôi không đói!”.

Mẫn Huyền lắc lắc đầu, đáp lại lời cậu rồi xoay bước đi một mạch trở về phòng.
Lâm Hàm ngồi đó, có hơi ngơ ngác trước phản ứng này của Mẫn Huyền.
“Bị sao vậy nhỉ? Hay là lời ban nãy của mình quá nặng lời nên cậu ấy giận rồi?!”.

Lâm Hàm gải gải đầu, khó hiểu nhìn bóng dáng Mẫn Huyền khuất dần sau cầu thang.

Đến chiều, Lâm Hàm quần áo chỉnh tề định đến bệnh viện thăm ông nội Triệu Mặc thêm một lần nữa.
Cậu vẫn như cũ trên đường đi ghé ngang qua mua mấy món mà Triệu Mặc thích ăn, sau đó thêm một ít trái cây và hoa tươi.

Xong xuôi, xe mô tô phân khối lớn nhanh chóng phóng trên đường lớn.
Chỉ là, trên suốt đoạn đường kể từ khi cậu ra khỏi nhà cho đến lúc tới tận bệnh viện, phía sau đều có cảm giác như bị người ta theo đuôi.
Chạy qua một đoạn đường cong, cậu nhanh chóng liếc nhanh qua phía sau, thế nhưng lại không có ai khả nghi cả.


Lâm Hàm nhíu mày, nhưng cũng không quay đầu lại nữa mà trực tiếp đi thẳng đến bệnh viện.
Triệu Mặc thấy cậu đến thì vui vẻ ôm lấy cậu, ông nội Triệu vậy mà lại ngủ rồi.

Vì thế nên hai người lại có được chút không gian riêng tư với nhau.
Lâm Hàm đem đồ ăn bày ra, hương thơm của đồ ăn bay lượn lờ khắp phòng.

Cậu đem khay cơm cùng thìa đưa cho hắn, Triệu Mặc vừa ăn vừa cùng cậu trò chuyện.
Trời bên ngoài cũng dần sụp tối, Lâm Hàm muốn về nhà dùng cơm với ba mẹ Lâm nên tạm biệt Triệu Mặc để quay về.
Bên ngoài lúc này đường xá cũng vắng vẻ hơn phần nào, cho nên Lâm Hàm một đường trở về đều rất thuận lợi.

Chỉ là, vừa đi ngang qua một con hẻm nhỏ, trước bánh xe xuất hiện một vật lạ.
Cậu vội vàng phanh lại, đèn xe mô tô rọi xuống, mới thấy rõ vật thể lạ kia thế mà là một người đương nằm co quắp giữa đường.
Lâm Hàm dừng xe lại, tiến tới gần định hỏi người nọ có cần giúp đỡ gì không.

Nhưng lời còn chưa nói ra khỏi miệng, trước mắt cậu đã tối sầm, cả người vô lực ngã phịch xuống đất.
Tên đứng phía sau cậu mặt mày bậm trợn, sẹo ngắn sẹo dài, nông sâu đều có đủ trên mặt.


Hắn khịch mũi hừ lạnh một tiếng, sau đó tiện tay liền vứt bỏ cái khăn tẩm thuốc mê vừa rồi.
Còn tên vốn đang nằm co quắp lúc nãy, giờ lại như không có chuyện gì mà bình thản ngồi dậy.

Gã phủi phủi áo quần dính đầy bụi đất của chính mình, sau đó nhìn Lâm Hàm đang nằm trên đất mà cười gằn.
“Con m.ẹ nó, ban nãy kíƈɦ ŧɦíƈɦ vãi.

Ranh con này lái xe cũng không phải dạng vừa, suýt chút đã tông trúng tao rồi.

Chỉ là, cũng may nó là loại thích lo chuyện bao đồng, cho nên nhiệm vụ thành công ngoài mong đợi!”.
Gã vừa nói vừa vỗ vỗ lên mặt Lâm Hàm, giọng điệu vừa khinh rẻ vừa mang hàm ý chế giễu.
“Đừng có ở đó nói nhảm nữa, tao đi thủ tiêu cái xe, còn mày mau chóng đem nó về giao nộp đi!”.

Gã mặt sẹo không để tâm lời hắn mà trầm giọng nói, cũng không đợi tên kia đáp lời, gã đã đem chiếc mô tô của Lâm Hàm đi tiêu hủy, tránh để lại dấu vết.
Gã kia nhún nhún vai, tuy có chút khinh thường thái độ của gã mặt sẹo, nhưng nghĩ tới vị kia, hắn vẫn là rất ngoan ngoãn nghe lời mà đem Lâm Hàm quăng lên chiếc ô tô đậu cách đó không xa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui