Triệu Mặc nghe xong điện thoại, sững sờ trong vài giây, sau đó cầm lấy áo khoác vội vã muốn rời đi.
Trong nhà, ngoại trừ mẹ thì ông nội là người thân thiết với hắn nhất. Khi hắn còn nhỏ, ba mẹ bận bịu công việc, đều là ông ở bên cạnh bầu bạn cùng hắn.
Mấy năm nay, vì tuổi cao mà sức khỏe của ông cũng yếu dần. Hôm sinh nhật của hắn, vì không khỏe nên ông cũng không ra khỏi phòng được.
Người lớn tuổi, đau ốm là chuyện bình thường. Nhưng lần này xem ra nghiêm trọng hơn những lần khác rất nhiều.
Bình thường, mỗi khi trái gió trở trời, có chút không khỏe thì đều do bác sĩ riêng của Triệu gia đến săn sóc ông. Nhưng lần này, bệnh tình trở nặng đến mức phải vào viện, xem ra tình trạng không hề ổn chút nào.
"Sao vậy? Nhà anh xảy ra chuyện gì à?!". Lâm Hàm nhìn sắc mặt lo lắng cùng vội vã của hắn, không khỏi vội chen ngang một câu.
"Ông nội anh vừa nhập viện, anh bây giờ phải đến đó ngay!". Triệu Mặc nghe cậu hỏi, lúc này mới hoàn hồn.
"Vậy anh mau đi đi, lát nữa Lăng Xuyên đưa em về được rồi!". Lâm Hàm nghe hắn nói vậy liền nhanh chóng thúc giục hắn.
Kiếp này, khi hưởng thụ được cảm giác ấm cúng hòa hợp khi có gia đình bảo bọc che chở. Cậu rốt cục hiểu rõ, có người thân là một loại cảm giác hạnh phúc cỡ nào.
Vì thế, cậu càng trân trọng những người thân ở bên cạnh mình nhiều hơn. Nay ông của Triệu Mặc nhập viện, cậu cũng phần nào hiểu được tâm trạng của hắn hiện tại.
"Được, vậy anh đi đây. Lăng Xuyên, nhớ đưa em ấy trở về an toàn!". Triệu Mặc khoác vội áo khoác, nhìn cậu lại nhìn sang Lăng Xuyên giao phó. Đến khi nhận được đáp ứng chắc chắn từ hắn, Triệu Mặc mới rời đi.
Mọi người đều rời đi cả rồi, Lâm Hàm cũng không còn hứng muốn chơi thêm nữa. Cậu lười biếng ngáp một cái, tròng mắt long lanh ánh nước. Vành mắt và chóp mũi hiện lên chút đỏ bừng, hệt như mèo nhỏ vậy.
Lăng Xuyên yêu chiều nhéo nhẹ chóp mũi cậu, sau đó ôm gọn cả người Lâm Hàm vào trong lòng mình.
"Buồn ngủ rồi sao? Anh đưa em về. Hôm nay trễ như vậy rồi, chỗ này lại cách nhà em hơi xa, cho nên hay là tạm thời tới nhà anh ngủ một đêm đi!". Hắn hôn hôn lên tóc cậu, giọng nói trầm ấm êm tai, hệt như đang dụ dỗ vậy.
"Ừm". Lâm Hàm suy nghĩ một chút, thấy hắn nói cũng có lí, sau đó nhẹ nhàng gật gật đầu.
Thấy cậu đáp ứng, Lăng Xuyên nhanh chóng cười thõa mãn. Hắn một tay bế bỗng cậu lên, Lâm Hàm có chút bất ngờ mà vội vòng tay ôm chặt cổ hắn.
Ở trong vòm ngực ấm áp của nam nhân, Lâm Hàm dùng cái đầu bông xù của mình cọ cọ vào người hắn.
Đi ra đến cổng, Lâm Hàm lúc này mới nhớ đến chiếc mô tô còn đậu ở bãi đổ xe của mình.
"Còn xe của em thì sao?!". Được Lăng Xuyên cẩn thận đặt vào trong chiếc phi hành khí hạng sang, Lâm Hàm hai mắt đã có phần mơ màng quay ra hỏi hắn.
"Đưa chìa khóa xe cho anh, anh sai người đưa trở về Lâm gia giúp em. Tiện thể nhắn lại một câu với ba mẹ em, kẻo bọn họ lại lo lắng!". Lăng Xuyên vuốt vuốt đầu cậu, rất tỉ mỉ mà sắp xếp đâu ra đó chu toàn cho cậu.
Lâm Hàm nghe vậy thì ngoan ngoãn đem chìa khóa xe đưa cho hắn. Tuy rằng ba mẹ Lâm cũng không quản cậu quá chặt, tuy nhiên cậu cũng không thể để bọn họ lo lắng được.
Vì thế nghe Lăng Xuyên nói như vậy, cậu mới nhớ ra, đích thân gửi thêm một cái tin nhắn cho ba mẹ Lâm, báo cho họ đêm nay cậu không về nhà.
Phi hành khí đi rất nhanh, huống hồ chỗ ở của Lăng Xuyên cách đó cũng không xa. Phi hành khí dừng lại, bước ra bên ngoài, Lâm Hàm còn đương mơ màng buồn ngủ đã bị cảnh tượng xa hoa trước mắt làm cho choáng váng.
So với biệt thự Triệu gia ngày đó, nơi này cơ hồ còn rộng gấp hai lần. Đã thế còn tọa lạc ngay trung tâm thành phố, khỏi phải nói giá cả đắt đỏ như thế nào.
Kinh ngạc qua đi, cậu cũng chỉ dừng lại ở thưởng thức, sau đó cũng không quá để tâm. Lâm Hàm làm người, không quá chú trọng vào chuyện tiền bạc, chính vì vậy mà cậu cũng không để những thứ vật chất phù phiếm xa hoa này vào lòng.
Trải qua hai kiếp người rồi, thứ cậu nhận ra được là, tiền tài của cải có nhiều đến mấy. Khi chết đi, sang đến thế giới bên kia rồi cũng chẳng đem theo được cái gì.
Cho nên, chỉ cần sống thật vui vẻ hạnh phúc, không làm ra những việc trái lương tâm là được.
Bước vào bên trong biệt thự, Lâm Hàm nhận ra, nơi này lộ ra vẻ hiu quạnh khó nói nên lời. Dù rộng rãi sang trọng như vậy, thế nhưng một chút hơi ấm của con người cũng không có. Vắng vẻ đến rùng rợn.
"Không có ai ở nhà hết à, sao lại vắng vẻ như vậy?!". Nghĩ thế, Lâm Hàm cũng không do dự mà hỏi luôn ra khỏi miệng.
"Ba mẹ anh mất rồi. Anh lại thích yên tĩnh, cho nên buổi tối, người giúp việc trong nhà đều sẽ rời đi hết, sáng mai họ mới đến đây để dọn dẹp!".
Nhắc đến chuyện này, Lăng Xuyên rõ ràng khựng lại một nhịp. Sau đó không được tự nhiên mà đáp lời cậu.
Dù sao, hắn cũng đâu thể nói ra khỏi miệng, hai người thân duy nhất trên đời của hắn, đều là do chính tay hắn giết chết?
Mặc dù họ thực sự đáng chết, nhưng Lâm Hàm sẽ nghĩ gì về hắn đây? Có phải hay không sẽ xem hắn thành một tên biến thái bệnh hoạn, sau đó rời bỏ hắn, xa lánh hắn như những người khác đã từng?!.
Nghĩ tới đây, tâm trạng Lăng Xuyên liền bất ổn, hắn điên cuồng lắc đầu, liên tục xua đi ý nghĩ muốn nói ra sự thật.
Mặc dù không muốn giấu diếm cậu bất kì bí mật nào cả, nhưng có những chuyện, nếu đã nói ra rồi, nói không chừng hắn sẽ mất luôn cả cậu.
Điều này đối với hắn mà nói quả thực quá tàn nhẫn, nếu nó thực sự đến, hắn không biết bản thân mình sẽ ra sao, và sẽ làm ra những việc kinh khủng gì nữa.
Cậu bây giờ là ánh sáng duy nhất trong đời, khiến hắn giữ được bình tĩnh mà từng bước một đi tiếp.
Nếu một ngày, ánh sáng này vụt tắt, hắn lại một lần nữa bị bóng đêm nuốt trọn. Có lẽ, hắn sẽ trực tiếp trở thành một con quái vật mất đi tính người, điên cuồng giết chóc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...