Mấy tên đàn em theo sau gã thấy thế liền cuống cuồng đỡ gã dậy. Hai tên còn lại trong số đó nhanh chóng vung gậy sắt trong tay lên, ý đồ muốn đánh vào đầu Lăng Xuyên.
Vũ Chiêu cùng Lý Bân nghe động tĩnh cũng đã trở về tới, chỉ là vừa về tới liền thấy cảnh này. Không khỏi thất sắt sững sờ tại chỗ.
Chỉ là, ngay tại thời khắc tưởng chừng như sắp sửa thấy máu tươi văng tung tóe, gã đàn ông đang ôm lấy tay mình thảm thiết lăn lộn lại đột ngột thét to một tiếng.
"Dừng tay!".
Gã nén đau xông tới vịn lấy gậy sắt chỉ còn cách đầu của Lăng Xuyên chừng ba cen ti mét. Trong giọng nói là kinh hãi, kết hợp với gương mặt tái xanh từng trận run rẫy.
Tên đàn em kia thấy vậy liền không khỏi sững người. Với tính cách này của đại ca bọn hắn, bị người khác làm như vậy, chắc chắn sẽ đập cho người ta một trận sống dở chết dở.
Thế mà bây giờ, hai tay run rẫy nén đau đến sắc mặt xanh tím kia lại đang kìm chặt lấy gậy trong tay hắn. Đã thế còn gấp không chờ được bảo hắn dừng tay?!.
'Chát'
Tên ban nãy vung gậy còn đang đắm chìm trong không thể tin cùng ngờ vực, lúc này lại bất ngờ hứng trọn một cú tát trời giáng.
"Con m.ẹ nó, mày có biết đây là ai không mà dám làm thế hả?!". Gã gầm lên, giọng nói pha trộn giữa đau đớn và tức giận kìm nén. Thanh âm nghe vào đặc biệt chói tai.
Tên đàn em đờ người ra, cũng không biết tại sao mình bị đánh. Chỉ là, lời nói cùng thái độ tiếp theo của gã đàn ông đã khiến hắn sáng tỏ mọi chuyện.
"Lăng thiếu! Được gặp ngài ở đây thực là vinh dự. Mọi chuyện vừa nãy đều là hiểu lầm, đều là do tôi quản đàn em không nghiêm.
Tay của tôi, ngài muốn vặn gãy bao nhiêu tùy thích, tôi..tôi nhất định sẽ không một tiếng oán than. Chỉ mong ngài bỏ qua chuyện lần này, tha cho tôi cùng Ưng ban một mạng!".
Gã đàn ông không nói hai lời liền quỳ sụp dưới đất, hai tay ti tiện mà chạm vào mũi giày của Lăng Xuyên.
Cũng không quản cái gì mặt mũi, cũng không chấp nhất chuyện Lâm Hàm vừa đá vào hạ bộ của hắn nữa. So với mạng sống thì mấy cái này đều không tính là gì, giữ mạng đã rồi tính.
Tình huống này chuyển biến quá nhanh khiến mọi người ở đây đều sững sờ. Cũng không biết gã kia rốt cục là bị tâm thần phân liệt hay là não có vấn đề nữa.
Mới giây trước còn hùng hổ dọa người, giây tiếp theo đã ngoan ngoãn như một con chó, quỳ xuống l.i.ế.m mũi giày chủ nhân lấy lòng.
Gã nói xong liền len lén liếc nhìn sắc mặt Lăng Xuyên, mắt thấy hắn vẫn thờ ơ lạnh nhạt như cũ, tâm gã liền lạnh đi mấy phần.
"Tụi mày còn đứng đó làm cảnh à? Còn không mau quỳ xuống hướng Lăng thiếu tạ lỗi?!". Gã đàn ông quay lại nhìn đám đàn em còn đang ngẩng ra ở phía sau mình. Tức đến độ mặt mày đỏ bừng, quát lớn.
Tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nhìn thái độ lo lắng đến xanh cả mặt của đại ca mình, bọn hắn cũng ý thức được, hôm nay bọn họ chọc phải nhân vật lớn rồi.
Thế là, một đám gần chục người buông vũ khí lục tục quỳ xuống. Đầu cúi thấp không dám ngẩn lên nhìn Lăng Xuyên dù chỉ một cái.
Ban nãy bởi vì quá tức giận, vừa nhìn thấy Lâm Hàm, gã đã tức giận công tâm mà lao vào. Hoàn toàn không nhìn thấy vị đại tôn phật này đương ngồi ở kế bên người nọ. .
||||| Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc |||||
Vị Lăng thiếu này của Lăng gia, ở trong giới hắc đạo nhiều ít cũng đều đã nghe qua danh của hắn rồi. So với cha hắn, mức độ 'điên' còn vượt trội hơn nhiều.
Nghe nói lúc bảy tám tuổi hắn đã cầm dao giết người, trong đó còn có cả mẹ ruột của hắn. Ở độ tuổi non nớt đó, thân nhuốm máu tươi mà không hề mảy may sợ hãi, cũng đủ để thấy mức độ máu lạnh tới đâu rồi.
Sau khi chuyện này được truyền ra, cha hắn là gia chủ của Lăng gia lúc bấy giờ_Lăng Phong. Cũng là trùm của thế giới ngầm nảy sinh hứng thú, sau đó đón hắn về nhà nhận tổ quy tông.
Chỉ là, cũng không phải cái gọi 'nhận tổ quy tông' là đem về nuôi nấng dưỡng dục, làm cho trọn bổn phận đấng sinh thành. Thay vào đó, gã xem con trai mình như một loại công cụ mà huấn luyện thành một cỗ mày giết người.
Lăng Phong khi ấy là một gã điên chính hiệu, cho nên được nuôi dạy dưới tay của hắn, Lăng Xuyên này làm sao là người bình thường được cơ chứ?.
Mười hai tuổi, Lăng Xuyên đã là một tay bắn tỉa đỉnh cấp của thế giới ngầm. Mạng người trong tay hắn đã đếm không xuể.
Sau đó, khi lên mười bảy tuổi, hắn đã chính tay giết luôn Lăng Phong, tự mình leo lên vị trí độc tôn của hắc đạo.
Loại người máu lạnh vô tình này, dù là người thân thì cho dù đối xử không tốt với hắn, hắn vẫn có thể lãnh tĩnh mà sát hại. Vậy thì bọn hắn, những con kiến không chút danh phận rõ ràng trong hắc đạo. Ở trong mắt hắn thì là cái gì đây?!.
Phải biết, sau khi trèo lên vị trí kia, hắc đạo dưới sự chi phối, thao túng của hắn đã có những chuyển biến nghiêng trời lệch đất.
Phe cánh ở dưới trướng hắn trải dài khắp cả nước, các vụ giao dịch ngầm với nước ngoài cũng suôn sẻ trót lọt không tưởng. Mấy bang phái trước kia chống đối hắn, sau đều bị hắn diệt cỏ tận gốc.
Lần huyết tẩy năm đó, quả là máu tươi nhuốm đỏ bầu trời. Danh xưng của hắn cũng từ đó được lưu truyền rầm rộ trong hắc đạo, chỉ cần nhắc đến đã khiến ai nấy đều kinh hãi rùng mình.
Khi đó, người ta tôn cho hắn thêm một biệt hiệu nữa chính là_Tu La Vương. Chỉ cần thấy hắn, cũng giống như nhìn thấy tử vong vậy.
Tiền hắn không thiếu, quyền lực địa vị hắn có thừa. Bởi thế cho nên, làm phật lòng hắn, khiến hắn nhíu mày không vui liền hãy sẵn sàng đón nhận thảm kịch diệt vong đi.
Mấy năm nay hắc đạo sóng yên biển lặng, vị này không biết vì cái gì lại gia nhập vào quân đội. Bởi vì sống quá thoải mái quá thanh nhàn, bọn họ thế mà dần quên mất, hắc đạo còn có một con hổ lớn trấn giữ.
Vậy mà bây giờ bọn hắn lại dám cả gan gây ra hành động đại bất kính như vậy với hắn. Nghĩ tới đây, gã đàn ông run rẫy càng thêm lợi hại.
# Tối nay toi vào app mới phát hiện chap hqua đăng còn chưa được duyệt nữa, cũng hong biết lí do tại sao luôn😑.
Hôm nay toi đăng thêm một chap nữa, và sẽ để ngày giờ ở bên dưới để xem khi nào chap mới tới tay đọc giả =皿=. Vào xem mà bức xúc ghê á, mấy truyện khác toi cũng chả đọc được luôn.
Chap h.qua 23/10 đăng lúc 20h.
Chap h.nay 24/10 đăng lúc 20h30.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...