Sáng hôm sau tỉnh lại, Lâm Hàm vào nhà vệ sinh vệ sinh cá nhân. Chỉ là, ngửi ngửi quần áo trên người, dường như có mùi gì đó kì lạ. Cả người cũng cảm thấy nhớp nháp khó chịu.
Cậu cũng không có suy nghĩ quá nhiều, chỉ tưởng bản thân đêm qua ngủ mơ thấy ác mộng nên ra nhiều mồ hôi thôi.
Chính vì vậy mà sáng sớm cậu đã tắm rửa qua một lượt. Quần áo vừa trúc xuống, những dấu hôn ngày hôm qua Lâm Vĩnh Kỳ để lại lập tức lộ ra. Chỉ là, hắn quả thực quá thông minh, hầu hết những dấu vết ám muội đều là ở phía sau lưng cậu.
Bởi thế Lâm Hàm có nhìn cũng nhìn không thấy. Chỉ là, nếu cậu quay người lại nhìn vào tấm gương ở ngay phía sau mình, chắc chắn cũng sẽ nhận ra được, mùi kỳ lạ kia là cái gì.
....
Lâm Hàm vừa tắm rửa xong, cả người khoan khoái thoải mái đi ra khỏi phòng, lại vừa hay đúng lúc chạm mặt Lâm Vĩnh Kỳ.
Nhìn thấy hắn, cậu lúc này mới chợt nhớ ra hôm qua lúc đang được hắn massage cho, cậu thế mà ngủ quên mất. Cũng không biết là ai đã đưa cậu về phòng nữa.
"Em trai buổi sáng hảo. Đêm qua ngủ ngon chứ?!". Lâm Vĩnh Kỳ nhìn cậu cười đến cong cong hai mắt, hoàn toàn không có vẻ gì là chột dạ về chuyện mờ ám đêm qua.
"Chào. Cơ mà, đêm qua..."
"Tiểu Hàm Hàm của mẹ, con hôm nay dậy sớm thế? Nói với mẹ, đêm qua đi dự tiệc có vui hay không nào!". Mẹ Lâm cũng vừa hay đi tới.
Mắt thấy có mẹ Lâm ở đây, Lâm Hàm cũng không tiện hỏi nữa. Câu 'đêm qua ai đã đưa tôi về phòng thế' cũng nuốt ngược trở vào.
Thôi, ai đưa về phòng cũng được, cậu cũng không bận tâm lắm, dù sao thì cũng chẳng tổn hại gì đến cậu, chỉ là muốn biết một chút nên mới hỏi thôi.
"Mẹ". Lâm Vĩnh Kỳ cười đến hài hòa ở trước mặt mẹ Lâm, xem chừng còn thực ra dáng con nhà người ta trong truyền thuyết.
"Ừm. Hôm qua con cũng về nhà trễ, sao không ngủ thêm mệt chút nữa đi?! Dạo gần đây việc ở công ty có phải áp lực lắm hay không? Làm gì thì làm nhưng cũng phải nhớ chú ý đến sức khỏe có biết không?!".
Mẹ Lâm lúc này quay sang nhìn hắn, từ ái xoa xoa đầu hắn. Dù cả hai đứa con trai đều đã trưởng thành cả rồi, thế nhưng ở trong mắt bà, chúng mãi mãi là những đứa trẻ.
Bà vẫn sẽ luôn là một người mẹ hậu thuẫn phía sau, tuy không thể chăm lo cho chúng từng li từng tí, nhưng vẫn đủ sức để chúng dựa vào mỗi khi cần.
"Dự tiệc cũng vui lắm ạ!".
"Không mệt không mệt. Vẫn có thể đảm đương chu toàn, mẹ đừng lo lắng!".
Cả hai gần như là đồng thanh đáp, mẹ Lâm nụ cười trên môi ngày càng sâu. Bà ôm lấy hai cậu con trai, ở trên lưng cả hai vỗ về.
....
Sau khi cả nhà đều đã ai vào việc nấy rời khỏi biệt thự, Lâm Hàm nhàm chán nằm trên sofa hết ăn rồi lại ngủ. Đến chiều tối liền đột ngột nhận được tin nhắn hội họp của nhóm người Lăng Xuyên, Triệu Mặc.
Cậu nhanh chóng lên lầu, chọn một bộ đồ tương đối thoải mái rồi lái mô tô rời khỏi nhà.
Địa điểm hẹn gặp chính là một quán bar khá nổi tiếng thời gian gần đây, vì có hơi xa nên cậu đến có chút trễ. Lâm Hàm sau khi đỗ xe xong thì vào quán, bên trong lúc này đã tụ họp không ít người rồi.
Nơi đây trang trí phong cách khá trang nhã nhưng lại toát lên phong thái cao quý sang trọng của những người giàu có. Lâm Hàm lướt mắt nhìn quanh một vòng, ánh mắt của mấy cô gái ăn mặc nóng bỏng cũng đương chú ý đến cậu.
Lâm Hàm móc ra di động, định gọi hỏi xem nhóm bọn họ ở chỗ nào thì lúc này, bồi bàn cũng đã nhanh chóng đi đến.
"Xin chào, tôi giúp gì được cho ngài!". Nam phục vụ rất chuyên nghiệp khẽ mỉm cười với cậu. Có lẽ vì tránh các trường hợp ngoài ý muốn xảy ra khi khách say rượu, chính vì thế mà hầu hết các phục vụ ở đây đều là Beta nam.
"Vậy cho hỏi bàn số tám ở chỗ nào vậy?!".
"Ở bên kia, để tôi đưa ngài đến đó!". Nam phục vụ làm việc rất tận tình chu đáo.
Vì bàn số tám thuộc khu vực vip, thế nên cách chỗ này có hơi xa một chút. Khách bây giờ cũng ngày một đông hơn, vì sợ cậu đi lạc nên đã rất tri kỉ mà đi trước dẫn đường cho cậu.
Lâm Hàm không nói gì, im lặng đi ở phía sau. Đến nơi thì nhỏ giọng nói một tiếng cảm ơn với người phục vụ trẻ.
"Zô, Lâm Hàm của chúng ta tới rồi kìa! Đến đến, cùng uống một ly nào!". Vũ Chiêu là người phát hiện cậu đầu tiên. Có vẻ là do lâu rồi mới được chơi xả láng thế này, cho nên trông vẻ mặt ai cũng đều phấn khích hết.
Lâm Hàm còn đang định tìm chỗ ngồi, thế nhưng nhìn ở giữa Lăng Xuyên và Triệu Mặc còn chừa ra một khoảng trống vừa đủ một người ngồi. Cậu cười cười, hiểu ý liền ngồi xuống.
"Mọi người ở đây đều đã uống hai ly rồi, cho nên vì để công bằng, cậu cũng phải mau uống đi!". Vũ Chiêu vừa rót rượu vừa tiếp tục hối thúc không chịu buông tha, Lý Bân ở một bên còn liên tục phụ họa cổ vũ.
# Mấy tháng nay vì dịch bệnh nên toi đều ở nhà không hề đặt chân ra đường luôn. Hôm nay viết chap này làm nôn đi chơi ghê😑, còn chỗ của các bác sao rồi? Đã được đi chơi hay chưa T_T.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...