Nghe lời đề nghị này của cậu, mặt ai nấy đều hiện lên một mạt sững sờ.
Tịch Thuần nghe cậu nói như vậy, trong lòng âm thầm cười nhạo.
Chỉ là, vì để diễn cho tròn vai đứa cháu dâu hiền dịu ngoan ngoãn hiểu chuyện trước mặt Triệu Hương Di.
Cậu ta không khỏi vội bày ra một vẻ mặt lo lắng.
“Lâm Hàm à, hay là thôi đi.
Tôi biết cậu muốn thể hiện bản thân, nhưng mà vật này quý như vậy, nhỡ làm hư, vậy thật sự không hay lắm đâu…”.
Tịch Thuần tiến tới, vươn tay ra muốn vỗ vỗ lưng Lâm Hàm, thế nhưng đổi lấy là một ánh mắt cảnh cáo cùng sự tránh né bả vai hết sức uyển chuyển của cậu.
Nụ cười trên mặt cậu ta cứng đờ, tay dừng giữa không trung sau đó mới gượng gạo rụt trở về.
Hừ, tốt thôi, cứ chờ đến khi cậu ta làm hư đàn thật, đến lúc đó thì có trò hay xem rồi.
Cậu ta còn đang lo không có trò hay khiến Lâm Hàm bị bẻ mặt đây.
Không ngờ cậu ta lại tự động dâng đến cửa, vậy thì cần gì phải ngăn cản.
Triệu Mặc trừng mắt với Tịch Thuần, ý bảo cậu ta không cần lo chuyện bao đồng, nhanh chóng mà ngậm miệng lại.
Hắn tiến đến, đem đàn trong tay giao cho Lâm Hàm.
“Không có việc gì.
Nếu em muốn thử, vậy thì anh cũng muốn lắng nghe em đàn! Còn nếu em thật sự thích nó như vậy, vậy thì anh tặng nó lại cho em, được không?!”.
Triệu Mặc ôn nhu nói.
Cây đàn này quả thực quý giá, nhưng suy cho cùng, nếu đem nó ra so sánh với tình cảm mà hắn dành cho cậu.
Quả thực là không đáng nói tới.
Chính vì vậy mà khi nghe cậu đề nghị, hắn đã không chút do dự đem lại đây.
Nghe lời này từ miệng hắn phát ra, mọi người xung quanh lại được một trận bàn tán xôn xao.
Cổ vật quý giá bậc này, một người lại một người đem ra mang đi tặng.
Quả thực là chơi lớn.
Tịch Thuần nghe hắn nói thế, hai mắt trợn tròn khó tin trừng lớn.
Cây đàn có giá tri liên thành thế này, cậu ta sờ còn chưa được sờ vào, Lâm Hàm kia vì cái gì chỉ nói một câu, Triệu Mặc đã dâng hai tay tặng cho cậu ta?!.
Trong lòng Tịch Thuần nổi lên từng đợt ghen tỵ mãnh liệt, vì cái gì? Vì cái gì cậu ta lúc nào cũng hơn cậu, cậu thì lúc nào cũng chỉ có thể ngước mắt ngóng nhìn vinh quang của cậu ta??!!.
Triệu Hương Di cũng bị Triệu Mặc làm cho tức chết, bà một bộ mặt khó coi liếc nhìn chằm chằm Lâm Hàm.
Vốn còn định đứng ra ngăn cản, ánh mắt Triệu Mặc lại đúng lúc quét tới bên này.
Trong phút chốc đó, dưới ánh mắt đe dọa mang theo lạnh lẽo kia.
Không thể phủ nhận, bà ta thế mà lại cảm thấy sợ hãi trước cháu trai của mình.
Động tác cũng không khỏi cứng lại.
“Tôi chỉ muốn đàn một chút thôi, không cần phải như vậy đâu!”.
Lâm Hàm nhàn nhạt đáp lời hắn.
Ở trước mặt mọi người, cậu còn chưa muốn công khai sự tình cả hai đang yêu nhau.
Với thân phận Beta hiện tại của cậu quả thực không thích hợp.
Vì vậy mới xưng hô với Triệu Mặc có chút xa cách.
Triệu Mặc cũng không có ý kiến gì, còn rất tri kỉ mà đặt đàn lên bàn, lại còn lựa ghế tựa thỏa mái cho cậu ngồi.
Lâm Hàm tiến tới, sờ sờ vào mặt gỗ đàn lần nữa.
Tâm trạng cậu thả lỏng, mười đầu ngón tay tinh xảo đặt trên dây đàn.
Hai mắt cậu khép hờ, ngón tay từ từ cảm nhận dây đàn, hồi tưởng lại một khúc nhạc trong quá khứ.
Khi ngón tay cậu khẽ động, dây đàn vang lên vài tiếng đinh đang ngắt quãng.
Mới nghe qua còn có chút buồn cười, thế nhưng càng về sau, tiết tấu ngày một nhanh dần.
Hai tay cậu bay múa trên các sợi dây đàn.
Chỉ bằng một loại nhạc cụ như vậy, lại truyền tải được hoàn hảo xúc cảm mênh mang trầm lắng trong từng điệu nhạc.
Bất giác, ồn ào náo nhiệt xung quanh cũng trở nên im bặt.
Mọi người vô thức giống như ngưng thở, tận lực lắng nghe thanh âm đến từ thiên đường này.
Ở tinh tế không phải không có nhạc cụ, nhưng hầu hết đều được máy móc tự động hóa.
Chính vì vậy mà không thể truyền tải được hết tâm tư tình cảm vào bên trong.
Thậm chí khiến điệu nhạc sâu lắng tình tứ trở nên thành một bài nhạc vô hồn.
Nhưng ở trước tiếng đàn phát ra từ tận sâu đáy lòng này của Lâm Hàm, bọn họ lại cảm nhận được có một loại tình cảm vô hình nào đó được gửi gắm vào bên trong.
Hòa theo điệu nhạc mà truyền tải đến từng người từng người ở đây.
Lâm Hàm một khi đã đàn, ánh mắt sẽ triệt để chăm chú, trong mắt chỉ có dây đàn và thanh âm mà nó phát ra.
Gió nhẹ thổi bay mái tóc bông xù khiến nó trở nên lay động, tạo nên một cảm giác sinh động sức sống.
Cậu ngồi thẳng lưng, đầu hơi cúi, hàng mi dày khẽ rũ xuống, thần thái trên mặt đều giãn ra.
Bài cậu đàn có tên là ‘Tà dương’, nhịp điệu trầm lắng sâu sắc, lại gợi lên một chút chiều buồn man mác.
Kiếp trước, cậu thích nhất là bài này, tuy nghe có chút ảm đạm, nhưng âm luật tinh tế, nhịp điệu hài hòa.
Nghe xong cảm giác cả người đều thoải mái.
Triệu Mặc nhìn Lâm Hàm đến chăm chú, hắn cũng không ngờ đến, cậu lại còn thông hiểu về âm luật như vậy.
Hắn quả thực chưa từng nghe qua loại âm thanh thế này bao giờ, nó khiến hắn phải khắc cốt ghi tâm trong lòng, không nỡ bỏ quên.
Hàm Hàm của hắn ở hiện tại giống như một vì tinh tú, tỏa sáng giữa trời đêm.
Ánh sáng dịu nhẹ, mang theo một loại nhu hòa dịu êm, xoa dịu tâm hồn hắn.
Cậu ngồi ở đó, dù mặc trên người quần áo vừa người, thế nhưng hắn lại có cảm giác cậu đương phiêu diêu trong gió.
Hờ hững thoát tục, khiến người ta có cảm giác không với tới.
Thế nhưng trái với mọi người, vẫn có hai con người không để tâm đi thưởng thức nhạc.
Thay vào đó lại dùng ánh mắt không tưởng tượng nổi pha lẫn căm ghét nhìn chằm chằm Lâm Hàm.
Tịch Thuần siết chặt nắm tay, cậu ta cũng không ngờ tới, Lâm Hàm còn có loại tài lẽ này.
Còn Triệu Hương Di, nhìn ánh mắt cháu trai mình say mê nhìn Lâm Hàm như vậy, trong lòng giận đến muốn bốc khói.
Bà đã nhận định, Tịch Thuần là cháu dâu tương lai của Triệu gia, vậy thì chắc chắn sẽ không để hắn tiếp tục thân cận với người khác như vậy.
Triệu Hương Di là một người tính cách vô cùng cố chấp, chính vì thế rất không được người khác ưa thích, trái lại còn tạo cho người ta cảm giác phản cảm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...