Tôi Không Muốn Trở Thành Omega


Tịch Thuần bước vào phòng trọng lực, ban đầu cũng không thấy có gì đặc biệt.

Cậu ta thậm chí còn nhếch nhếch khóe môi.
Nói không chừng, huấn luyện này nhìn bề ngoài thì khó nhằn như vậy, như thực chất không có tính khiêu chiến gì cả.

Còn con robot mô phỏng kia chắc có lẽ cũng yếu như sên đi?!.
Thứ mà tên Lâm Hàm kia làm được, Tịch Thuần này cũng sẽ làm được một cách dễ dàng.
Vì mải mê đắm chìm trong đắc chí, khi mà phòng trọng lực dần chuyển sang môi trường chân không.

Tịch Thuần ngay lập tức giẫm hụt chân, cả cơ thể bay lên quay vòng vòng trên không trung.
Đầu óc một trận quay cuồng, không phân biệt được đâu là phương hướng.

Tịch Thuần biến sắc, mặt mày tái mét, cả hai tay hai chân quơ quào trong không trung.
Chỉ là, không hề có chút tác dụng nào, trái lại còn khiến cơ thể quay cuồng nhiều vòng hơn.

Thậm chí còn va phải vách phòng, mấy Omega bên ngoài nhìn còn thấy đau dùm cho cậu ta.

Sau khi môi trường chân không qua đi, Tịch Thuần bất lực rơi phịch xuống đất.

Cảm giác cả cơ thể chỗ nào cũng đau nhức.
Chỉ là, không đợi cho cậu ta có thời gian để than vãn, một trận áp suất thấp ập tới, đè nén cậu ta đến sắp thở không ra hơi.
Hai chân vừa mới chống lên, còn chưa kịp đứng dậy đã trực tiếp quỳ sụp xuống sàn nhà.

Trên đầu giống như đội một cái búa tạ ngàn cân, nặng đến hít thở cũng khó khăn.
Tịch Thuần lúc này hoàn toàn bị hoảng hốt cùng lo sợ chi phối.

Cả hai bàn tay và hai đầu gối đang cố chống đỡ đều bắt đầu run rẫy.

Sau đó liền không chút do dự mà bị đè đến nằm bẹp xuống nền nhà.
Chệt tiệt, cái thở thách quái quỷ gì thế này.

Hoàn toàn…không đứng dậy nổi!!!.
Tịch Thuần siết chặt nắm tay, cố gắng ngóc đầu lên thử một lần nữa.

Chỉ là, cứng đối cứng đều không hề có tác dụng, trái lại còn làm thể lực cậu ta tiêu hao một cách nghiêm trọng.
Tịch Thuần bất lực nằm đó, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau đến kêu lên ken két.
Tại sao? Tại sao tên Lâm Hàm đó làm được, cậu ta lại không thể? Chết tiệc, rốt cục phải làm cách nào mới có thể đứng dậy được chứ? Nếu cứ tiếp tục thế này, một lúc nữa robot mô phỏng xuất hiện thì phải làm sao đây.
Tịch Thuần trong lòng trào lên một trận lo lắng bất an cùng căm thù chán ghét.

Với tình thế này, nếu như còn không tìm ra cách để đứng dậy thì chắc chắn sẽ không đạt mất.

Nếu tệ hơn nữa, còn có thể bị loại luôn không chừng.
Quả nhiên, sợ cái gì thì cái đó liền tới.

Vẫn cách xuất hiện như cũ, một con robot mô phỏng Trùng tộc xuất hiện phía sau cánh cửa.
Nhìn thấy con mồi nằm chờ sẵn, thịt dâng tận miệng.


Nó nhanh chóng vươn hai cái xúc tu dài sắc nhọn của mình quấn lấy Tịch Thuần.
Cậu ta đột nhiên bị nhấc bổng lên, quay đầu liền trực tiếp đối diện với dáng vẻ xấu xí kinh khủng của con Trùng tộc.

Tuy ban nãy đã nhìn qua một lần, nhưng khoảng cách khá xa nên cảm thấy nó không có gì quá đáng sợ.
Nhưng là, giờ phút này cách nhau trong gang tấc, gương mặt kia nhìn thực sự rất khủng bố.

Tịch Thuần đờ người ra vài giây, sau đó liền bắt đầu hét toáng lên.
Cậu ta cố gắng dồn hết sự lực cuối cùng, tụ lại thành một quả gầu dị năng cực đại.

Nhắm ngay gương mặt xấu xí kia mà quăng ra, chỉ là, cơ thể Trùng tộc cứng rắn không gì phá vỡ nổi thì một đòn vừa rồi của Tịch Thuần cũng không tính là gì so với nó.
Bất lực cùng sợ hãi bao trùm lấy tâm trí, Tịch Thuần vừa kêu la vừa khóc thét vẫy vùng trong vô vọng.

Cho dù biết rõ, đây chỉ là huấn luyện, nhưng cậu ta rõ ràng vẫn cảm nhận được nguy hiểm cận kề ngay trước mắt.
Hai cái xúc tu cuốn lấy Tịch Thuần, nó tựa như hai con độc xà, không ngừng đem cơ thể cậu ta siết lấy.

Tựa như muốn vắt khô cậu ta, đến khi chỉ còn lại mảnh vụn mới thôi.
Chịu phải đau đớn tột cùng, Tịch Thuần hướng về phía bên ngoài hét lớn.
“Mau dừng lại, tôi không…chịu đựng được nữa!”.
Đáng ra, khi mà robot mô phỏng xuất hiện, Tịch Thuần còn chưa đứng dậy được, người huấn luyện phải nhanh chóng cho dừng cuộc huấn luyện lại để tránh xảy ra tai nạn ngoài ý muốn.
Nhưng mà, Mục Diệc Thần lại cố tình khiến cậu ta chịu khổ.


Chỉ vì ban nãy, hắn nhìn thấy ánh mắt Lâm Hàm nhìn cậu ta rất chán ghét.

Người mà tiểu Hàm Hàm không thích, hắn sẽ giúp cậu cho người nọ một bài học nhớ đời.
Mục Diệc Thần hắn là ai cơ chứ? Cho dù hắn có đì chết Tịch Thuần thì cũng chẳng ai dám bàn luận cái gì.

Chỉ là, hắn muốn đem người này làm trò tiêu khiển, hành hạ một chút giải khuây mà thôi.
Cánh cửa phòng mở ra, Tịch Thuần lúc này cũng đã nửa sống nửa chết.

Quân y được sắp xếp sẵn bên ngoài đi vào khiêng cậu ta rời đi.
Lúc đi ngang qua Lâm Hàm, ánh mắt cậu ta bao phủ bởi một tầng ganh ghét cùng nồng đậm cừu hận.
Còn về phần Hứa Thiên, trông thấy Tịch Thuần một thân chật vật như vậy, hai chân cậu ta liền không đứng vững nổi nữa, trực tiếp quỵ luôn trên sàn nhà.
Tịch Thuần mạnh như vậy lại bị hành thành ra bộ dạng thế kia.

Vậy, hiện tại mình vào đó, chẳng phải là đi chịu chết sao?!.
Nhưng mà, còn không đợi cậu ta suy nghĩ ra được đối sách, Mục Diệc Thần đã trầm giọng phán một câu tử hình.
“Người tiếp theo!”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui