Tôi Không Muốn Tranh Giành Nữa


Hạ Cẩn Du nhìn bóng lưng to lớn trước mặt mình, cậu có cảm giác rất kì lạ.

Có lẽ từ trước đến bây giờ chưa từng có ai đứng ra vì cậu, che chở cho cậu, cậu lúc nào cũng phải gồng mình hứng chịu cay đắng của xã hội.

Bỗng nhiên một ngày, có người nào đó đột nhiên đứng trước mặt cậu, che đi hết tầm nhìn phía trước, chỉ để cậu nhìn thấy bóng lưng vững chắc.

Thứ cảm xúc kì lạ len lỏi vào trái tim, làm nó đập nhanh thêm một chút.
Hạ Cẩn Du cảm thấy rất ấm áp, là loại ấm áp chưa giờ chưa bao giờ tìm thấy.
Cậu không nghĩ đến hoá ra ấm áp cũng có rất nhiều loại.
Cố Tiêu nhìn cô Linh đang xử phạt Ngô Trần Hạn, thầy hiệu trưởng dùng khăn lau mồ hôi đứng bên cạnh nói:" Bạn học Ngô Trần Hạn, em có nhận việc mình dùng hành vi bạo lực đối với bạn học hay không?".

Ngô Trần Hạn nhìn mẹ mình, bà ấy cũng nhìn cậu nhưng không hề có ý định đứng ra giúp đỡ mà ngược lại, khuôn mặt vừa tức giận vừa thất vọng.

Bà ấy chưa từng dùng ánh mắt như thế nhìn cậu ta, bây giờ lại làm cho cậu ta vừa tức giận vừa khó chịu.
Ngô Trần Hạn không ngờ mẹ mình lại là người như vậy, cậu ta nhìn xung quanh, ai ai cũng đang nhìn cậu ta nhưng đó đều là những gương mặt phán xét, không thể tin, trào phúng.

Ngô Trần Hạn nhìn về phía Hạ Cẩn Du nhưng lại bị Cố Tiêu che chắn, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt dửng dưng của anh.

Ngô Trần Hạn cúi đầu như nghiến răng nói từng chữ:" Em nhận lỗi, em sai rồi.

Em không nên bạo lực học đường, ức hiếp bạn học".
Cô Linh nhìn Ngô Trần Hạn, gật đầu:" Được, theo quy định của nhà trường, bạn học Ngô Trần Hạn sẽ bị đình chỉ 3 tháng học".
Ngô Trần Hạn giật mình ngẩn đầu nhìn cô giáo, ánh mắt không thể nào tin được.

Ba tháng? Thành tính của cậu ta cũng chỉ ở tầm trung khá, sau ba tháng vào học cậu ta còn có thể học kịp sao? Đến lúc đó cậu ta phải làm thế nào?.
Mẹ của Ngô Trần Hạn cũng rất bất ngờ, dù sao đây cũng là con của bà, bà có tức giận đến mức nào đi nữa thì đó vẫn là con của bà, sao bà có thể để Ngô Trần Hạn bị phạt nặng đến đình chỉ được.

Vì thế bà nhìn cô Linh, nói:" Cô giáo, dù sao Trần Hạn cũng đã nhận lỗi rồi, cô thương tình tha cho nó, đừng đình chỉ học của nó được không? Tôi cam đoan nó sẽ không dám làm như vậy nữa đâu".
Cô Linh nhìn bà, không chút lung lay nói:" Xin lỗi nhưng đây là quy định của nhà trường, học sinh đều phải tuân theo.


Sự việc cũng đã xảy ra rồi, đứa trẻ tinh thần cũng sẽ không ổn định để tiếp tục học, cần để đứa trẻ nghỉ ngơi một khoảng thời gian rồi trở lại".
Mẹ của Ngô Trần Hạn bối rối, như thế thì thành tích của con bà phải như thế nào? Hơn nữa chuyện này nếu để cho bên ngoài biết thì mặt mũi của gia đình bà phải để ở đâu đây?.
Cô Linh nói tiếp:" Vị phụ huynh này cứ yên tâm, chắc chắn khi đình chỉ học xong tôi sẽ cố gắng giúp đỡ em ấy trong học tập, đảm bảo không để em ấy bị lùi lại so với bạn cùng lớp".
Mẹ của Ngô Trần Hạn nghe thế dù cho không muốn nhưng cũng chỉ đành gật đầu yên tĩnh ngồi cạnh Ngô Trần Hạn.

Cô Linh thấy mọi chuyện đã ổn thoả, cô nhìn quanh lớp:" Sự việc đã được giải quyết xong xuôi, cảm ơn tất cả các vị phụ huynh đã dành chút thời gian đến đây và cảm ơn các bạn học trong lớp đã dũng cảm đứng ra làm rõ sự việc".
Sau lời cô Linh nói, tất cả các vị phụ huynh lần lượt đứng lên rồi ra về, học sinh trong lớp vì chuyện này cũng được tan học về sớm.
Duy nhất sau khi tất cả mọi người rời đi, Cố Tiêu nhìn Hạ Cẩn Du đang dọn dẹp tập sách bên cạnh, hỏi:" Cậu có muốn chuyển lớp không?".
Hạ Cẩn Du nhìn Cố Tiêu, có hơi khó hiểu.

Cố Tiêu nhìn thấy sự mong lung trong mắt cậu nên từ từ giải thích:" Cậu vừa bị bắt nạt trong lớp này nên tôi nghĩ cậu nên đến lớp khác học tiếp sẽ tốt hơn, ở đây sẽ không cảm thấy thoải mái đối với cậu".
Hạ Cẩn Du nghĩ nghĩ một chút rồi gật đầu, cậu cũng có ý định chuyển lớp ngay khi biết Ngô Trần Hạn chính là người làm việc kia.

Không phải cậu trốn tránh nhưng tiếp tục học ở lớp này, gặp mặt Ngô Trần Hạn cậu sẽ lại nghĩ đến chuyện này, sẽ cảm thấy rất khó chịu.

Vì thế cậu đi theo Cố Tiêu đến gặp cô Linh.
Cố Tiêu nói:" Xin chào cô".
"Vị phụ huynh này có chuyện gì sao?".

Cô Linh vừa định ra khỏi lớp thì quay đầu lại.
"Tôi muốn xin chuyển lớp cho bạn học Hạ Cẩn Du".
Cô Linh bất ngờ, Hạ Cẩn Du không phải là nạn nhân của vụ việc lúc nãy hay sao? Bây giờ phụ huynh này xin chuyển lớp cho cậu ấy chắc là vì chuyện đó rồi.
Cô Linh cũng hiểu, đứa trẻ chỉ vừa mới đến tuổi phải trưởng thành, sẽ cảm thấy sợ.
Vì thế cô Linh cũng không hỏi lí do, dứt khoác gật đầu:" Được, bạn học Hạ Cẩn Du đi theo cô làm bài kiểm tra đã, sau đó sẽ đưa em đi nhận lớp mới"..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui