Chương 3 : Em Muốn Theo Đuổi Kookie.
-
"Hả... chuyện đó..." JungKook bất ngờ khi TaeHyung lần thứ hai gặp đã đề cập tới vấn đề tình cảm của cậu, nếu cậu ta không phải là V thì chắc chắn cậu sẽ không ngập ngừng thế này đâu, ít nhất cũng không nên hỏi ngay bây giờ chứ. "Tôi... không thể trả lời."
Nhưng tại sao không phải là có người yêu chưa, mà lại là đã từng hẹn hò chưa?
SeokJin chớp mắt nói. "Chuyện đó hai người gặp riêng rồi nói sau đi."
JungKook cười trừ cầm ly cocktail lên, nắm chặt chân ly nhìn xuống bàn không dám ngẩng đầu đối mặt với TaeHyung, chỗ đông người thế này, khác nào dò xét chuyện riêng tư của nhau.
TaeHyung tuy rằng đã im lặng nhưng đôi mắt vẫn chứa đầy ý cười, nhìn chằm chằm JungKook không buông tha giây phút nào.
Trong bữa tiệc nhàm chán này, ngoài nói về các vấn đề bộ môn trong trường học thì không còn gì khác nữa. Dù gì cũng phải kết thúc, JungKook vội vàng chào hỏi mọi người rồi lập tức chạy ra khỏi quán như sợ TaeHyung sẽ đuổi theo, may là từ chỗ này tới nhà cậu tuy gần nhưng lại có nhiều lối rẽ, chạy qua lối rẽ thứ hai, còn cẩn thận quay lại nhìn xem có TaeHyung ở sau không.
Trên đường về ghé mua một ít trái cây và hộp vịt quay cho YoonGi, còn lại là những thứ mà ở nhà đã hết sạch. Lúc về tay xách đầy đồ dùng, không thể mở cửa nên đành phải phiền YoonGi.
Đang soạn cho xong đống tranh vẽ, YoonGi bị tiếng gọi ầm ĩ khiến y cáu gắt lên, ra mở cửa rồi cho JungKook cái lườm, cũng không cầm giúp mà đi thẳng về phòng. Thật ra JungKook quen với Min YoonGi như thế rồi, cậu còn tự trách mình đang làm mất thời gian của y nữa là.
"YoonGi, cậu ăn đi, không thấy đói sao?" JungKook cất mọi thứ trong bếp, vịt quay bày ra đĩa đem vào phòng cho YoonGi, thấy phần của cậu đã soạn xong, phần của y còn khá nhiều.
Người luôn nhờ sự giúp đỡ của YoonGi thì cậu nghĩ mình phải trả ơn bằng việc hầu hạ y thế này thôi, làm gì có chuyện bỏ công sức lẫn thời gian ra mà không nhận được gì chứ.
"Lúc nãy mẹ cậu có đến." YoonGi buông xuống cây bút, xoay người bắt đầu ăn, không quên báo với JungKook. "Mẹ cậu đem tới gấu bông màu trắng, cả một ít thức ăn, nói là cậu biết nấu nên mua dự trữ lúc trời lạnh không thể ra ngoài."
"Vậy sao?" Sắc mặt JungKook nghe đến mẹ lại trở thành lạnh nhạt, liếc nhìn gấu bông kia rồi bước tới ném nó vào sọt rác. "Còn thức ăn, cậu cũng đem vứt hết đi, lúc nãy tôi có mua cái khác rồi."
"JungKook... nó là quà mẹ cậu mua tặng từ nhỏ mà." YoonGi đứng dậy nhặt lên, phủi sơ nó rồi để trên bàn học, lắc đầu nhẹ giọng nói. "JungKook, cho dù mẹ cậu có kết hôn bao nhiêu lần vẫn là mẹ cậu, đừng như thế nữa."
"Nếu bà ta nghĩ cho tôi thì đã không kết hôn với người khác ngay sau khi cha tôi mất!" Tức giận đến đỏ cả hốc mắt, JungKook nhăn mày hét lớn. "Tôi không gặp được cậu, không ở chung với cậu mà là ông ta thì sao hả? Trong cuộc sống của tôi, người thứ ba dù hiền lành hay ác độc đều là người xấu!"
Thấy JungKook cắn môi nhịn khóc nhưng vẫn không chịu nổi mà nấc lên, YoonGi im lặng giơ tay lau đi nước mắt cậu vừa rơi, chỉ biết ôm lấy cậu giúp xoa dịu đau đớn trong lòng, y biết rằng cả hai người họ đều có một suy nghĩ và cảm nhận riêng, nên cũng không trách được cậu kích động đến mức này.
"Làm ơn đừng nhắc về bà ta, sau này cũng không được mở cửa."
"Được rồi."
-
Vừa tan tiệc JungKook đã về mất, TaeHyung không vui nên không chịu về nhà, SeokJin cười khổ vỗ vai anh. "Thôi nào, người như cậu tìm bao nhiêu JungKook mà không được chứ, JungKook đó không thích cậu ra mặt mà."
"Nhưng em muốn JungKook đó thôi!" TaeHyung chỉ về hướng JungKook chạy đi, bực dọc lớn tiếng.
"Này nhé, JungKook không thích mẫu người trẻ con lưu manh mà phải điềm đạm chững chạc, đặc biệt là biết làm cậu ấy cười."
"Em lưu manh trẻ con?"
"Cậu vừa giậm chân."
"Không nói với anh nữa đâu." TaeHyung xoay người về hướng nhà mình, nhưng lại dừng bước hỏi một câu mà anh đã thắc mắc từ đầu buổi tiệc. "JungKook đã từng hẹn hò với ai chưa?"
Không hỏi cậu ấy được thì hỏi SeokJin thôi.
"Có hẹn hò với em gái hoa khôi khoa âm nhạc, em trai đáng yêu ở khối 9..." SeokJin xòe tay ra đếm, lại bị TaeHyung cau mày cắt ngang. "Hoa khôi khoa âm nhạc? Trời ạ, em ấy thích mẫu người như thế sao?"
"JungKook lớn hơn cậu tận 2 tuổi, thực tế chút đi, cậu phải gọi là anh đấy."
"Anh đùa với em sao? Nhìn mặt JungKook không chừng còn nhỏ hơn em."
"Cho nên? Điều quan trọng nằm ở đâu?"
"Anh hãy đợi xem Kookie rơi vào tay em đi."
Miệng SeokJin mấp máy khinh khỉnh, đứa nhỏ này trước giờ chỉ nói nhưng không bao giờ làm được, huống hồ cậu ta như đang đặt một thử thách lớn cho bản thân ấy. "Cậu cứ vọng tưởng đi, anh chống mắt lên xem khó tính như JungKook sẽ thích cậu bằng cách nào đây."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...