Tôi Không Muốn Nói Chồng Tôi Là Ảnh Đế Đâu


Buổi sáng hôm sau, trợ lý của Mộ gia đến báo cáo với họ.
- Tối qua, Trần Hiểu Minh có những hành động khiếm nhã với mợ chủ và cậu chủ đã kịp thời cứu cô ấy rồi ạ.
Sắc mặt của bà nội và bố mẹ của anh cũng thay đổi theo từng câu nói của trợ lý, từ lo lắng hoang mang lại thành an tâm hơn.
Bà nội nhanh chóng hỏi lại:
- Thế còn tên Trần Hiểu Minh kia thì sao? Thằng bé đã xử lý chưa?
Trợ lý nhanh chóng đáp:
- Chưa ạ, dường như ông ta đang có ý định ra nước ngoài ạ.
Mẹ của anh tò mò nên hỏi:
- Thế tình trạng bây giờ của Nhược Hy thế nào rồi?
Trợ lý lưỡng lự một hồi vì anh biết câu trả lời này hơi khó nói nhưng dù sao vẫn phải nói nên anh đã nghiêm túc báo cáo:
- Mợ chủ bị trúng xuân dược nhưng cậu chủ ở bên nên chắc không sao ạ.
Anh ta nói xong còn gãi gãi đầu như thể chưa trải qua sự đời vậy.
Bà nội và bố mẹ của anh đều bật cười.

Bố anh liền không kiêng kị gì mà nói:
- Vậy thì yên tâm rồi, có khi mai mốt còn có cháu mà bồng ấy chứ.

Mẹ của anh liền nói chuyện với mẹ chồng:
- Đúng vậy đấy mẹ, từ trước tới giờ đây là lần đầu tiên con thấy Mộ Dung Kiên nhà ta nói chí phải.
Mộ Dung Kiên lại cùng với vợ mình cãi cọ, bọn họ đã đầu năm đầu sáu mươi rồi nhưng tính khí vẫn cứ như trẻ con vậy.
Bà nội nhìn thấy vậy cũng phải lắc đầu ngán ngẩm nhưng bà lại vui vẻ vì chuyện của hai đứa cháu kia, vui vẻ là một chuyện rồi nhưng bà còn muốn khiến cho Trần Hiểu Minh kia hiểu thế nào là lẽ đời mới được.
***
Đến trưa muộn thì Mộ Dung Hãn và Lý Nhược Hy mới về nhà.

Lý Nhược Hy vì quá mệt mỏi nên đã đi ngủ, còn Dung Hãn thì vẫn bận việc công ty từ hôm qua nên đã đi làm.
- Tạm biệt, bà xã.
Lý Nhược Hy vẫn còn ngái ngủ nên chỉ nói qua loa:
- Tạm biệt, ông xã.
Dường như Mộ Dung Hãn vẫn cảm thấy chưa đủ nên chủ động hôn cô, Lý Nhược Hy nhíu mày vì ngủ cũng không yên, anh chỉ cần hôn cô một cái là được rồi, còn đòi hỏi mà hôn khắp mặt, dần dần cô cảm thấy phiền phức hơn nhiều.
Chỉ vài giây sau, Mộ Dung Hãn đã bị chiếc gối ném vào mặt rồi ôm đầu chạy ra ngoài phòng ngủ.
- Anh đi thật đây.
Lý Nhược Hy cáu bẳn lên liền nói:
- Cút.

Mộ Dung Hãn chỉ cười, đây mới là con người thật của cô, vừa cá tính lại mạnh mẽ, anh rất thích những cô gái suồng sã chẳng cần giữ ý tứ như vậy.
Ở trong phòng ngủ, khi cô nghe được tiếng đóng cửa thì liền bật cười, không ai nghĩ rằng một ảnh đế cao cao tại thượng như vậy thế mà lại chịu cho cô khi dễ như thế.

Cơn buồn ngủ ập đến, chẳng mấy chốc Nhược Hy chìm sâu vào giấc ngủ.
***
Mộ Dung Hãn vừa mới bước vào phòng làm việc của mình thì đã bị dọa sợ.

Đó chẳng phải là bóng dáng của bà nội hay sao?
- Thằng nghịch tử.
Bà nội cất tiếng lên, kèm theo đó là một khuôn mặt giận dữ.

Mộ Dung Hãn liền ngửi được mùi không ổn nên định chạy.


Suy nghĩ vừa xuất hiện thì bị dập tắt.
- Đi vào đây, đừng có tư tưởng chạy thoát.
Thôi xong, bây giờ anh chỉ còn cách cụp đuôi xuống mà nịnh nọt thôi.
- Bà nội, bà đến tìm cháu có chuyện gì vậy?
Bà nội Bùi ngồi trên sofa, đối diện với Dung Hãn rồi nghiêm túc nhìn xuống tệp tài liệu trên bàn, Mộ Dung Hãn cũng rất biết ý nên cầm lên để đọc.
Thông tin trong đó khiến anh hết sức bất ngờ, vậy mà Lý Nhược Hy lại là con gái của Trần Hiểu Minh.

Trên tờ giấy đã ghi rõ ràng, tất cả các bằng chứng sau đó đều không thể chối cãi được.
- Chắc là có nhầm lẫn thôi bà.
Bà nội Bùi lắc đầu liền nói:
- Không, là sự thật đấy.

Bà ngoại con bé không ngờ lại là bạn cũ của ta, ta đã quá vô tâm khi chỉ nghĩ đến hôn nhân của hai đứa mà không tìm hiểu xem gia đình con bé như thế nào.

Mẹ của Nhược Hy trước kia là diễn viên mới, được Trần Hiểu Minh hậu thuẫn, sau này lại vướng víu tình cảm với nhau nên có Nhược Hy.

Nhưng vì bản tính nên hắn ta bỏ rơi hai mẹ con họ.
Mộ Dung Hãn ngờ vực nhưng sau cùng, anh đành chấp nhận.

Vì sợ Nhược Hy sẽ suy nghĩ nhiều nên anh đề nghị:

- Bà à, chúng ta tạm thời không nói cho Nhược Hy biết chuyện này được không ạ?
Bà nội Bùi lập tức phản đối:
- Thằng bé ngốc này, cháu còn không nhớ lần trước nó đã chịu tổn thương như thế nào à? Tính khí của con bé là không thích lừa đối, bây giờ cháu lại lừa nó thì có khác nào là đánh mất sự tin tưởng của nó rồi không?
Mộ Dung Hãn vừa nhìn tập tài liệu vừa lắng nghe bà nội nói, sau một lát suy nghĩ thì anh liền nói:
- Vậy được, con sẽ đưa cái này cho cô ấy.

Còn Trần Hiểu Minh thì tính sao ạ?
Bà nội Bùi lập tức trả lời:
- Ta tự có sắp xếp, cháu cứ về nói cho con bé đi.
Mộ Dung Hãn cùng với bà nội nói chuyện một hồi rồi cùng bà về nhà mình.
Trước khi vào cửa nhà, Mộ Dung Hãn còn chủ động hỏi:
- Liệu cô ấy có bị sốc quá không bà?
Bà nội nhìn anh với ánh mắt vui vẻ, rồi lắc đầu.

Bà thầm nghĩ: “Xem ra thằng bé này rất lo lắng cho vợ của mình, hy vọng sau này chúng nó sẽ hạnh phúc.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận