Tôi Không Muốn Nói Chồng Tôi Là Ảnh Đế Đâu


Suốt khoảng một tháng nay, Lý Nhược Hy luôn cố gắng để học diễn xuất, học thanh nhạc rồi còn học nhảy cơ bản, tất cả nỗ lực của cô có lẽ sẽ sớm được đền đáp thôi.
Giáo viên dạy nhảy rất tỉ mỉ chỉ cho cô từng động tác từ cơ bản đến nâng cao, hai người họ cùng nhau nhảy theo điệu nhạc rồi nhìn thẳng vào gương lớn ở trước mặt.
Trong mắt của Lý Nhược Hy, từ một cô gái trong nền nhạc dân gian cổ truyền bây giờ lại biến hoá thành một cô gái hiện đại linh động.
Giờ nghỉ của giáo viên đã đến, Lý Nhược Hy cúi đầu cảm ơn:
- Cảm ơn chị nhé, vất vả rồi.
Giáo viên của cô cũng chỉ làm theo lời chỉ đạo từ cấp trên, vốn dĩ là tưởng rằng là công việc như bao ngày nhưng thực ra thì làm việc cùng Lý Nhược Hy rất đáng.

Cô ta cười nhẹ rồi nói:
- Ừm, cứ gọi tôi là Tinh Hà là được rồi.

Vậy tôi về trước đây.
Lý Nhược Hy lại được bất ngờ một phen vì cô ấy vốn lạnh lùng vậy mà lại cười nói với cô, suốt bao nhiêu ngày tháng họ tập nhảy với nhau thì đây là lần đầu tiên chị ấy nói nhiều nhất với mình.


Lý Nhược Hy cảm nhận được sự nhiệt tình của chị ấy thì lại càng hạnh phúc trong lòng.
Bây giờ, chỉ còn mỗi mình Lý Nhược Hy mà thôi.
Ngoài hành lang, Hạ Khánh Liên bắt gặp Tinh Hà, cô ta nhanh chóng gặng hỏi:
- Cô dạy nhảy cho cô ta à? Như thế nào?
Tinh Hà khó chịu ra mặt, vốn dĩ cô đâu có ưa gì Hạ Khánh Liên, bọn họ vào công ty cùng một thời điểm nhưng Hạ Khánh Liên thì chọn diễn xuất còn Tinh Hà thì chọn ở ẩn dật làm hậu thuẫn cho công ty An Mỗ.

Vốn dĩ họ là bạn bè rất thân thiết nhưng không hiểu sao bây giờ lại rất ghét nhau.
Tinh Hà dừng chân một lát rồi không thèm để ý đến cô ta nữa mà trực tiếp đi qua Hạ Khánh Liên.
Hạ Khánh Liên cũng chẳng nghĩ nhiều vì đã quen thuộc với chuyện này rồi, cô ta tiến vào phòng tập nhảy của Lý Nhược Hy một cách hiên ngang.
Lý Nhược Hy vẫn đang tập trung ôn tập lại mấy động tác mới thì nhìn đến góc gương, kia chẳng phải là ảnh hậu và cũng là người đã từng cùng với Mộ Dung Hãn đến khách sạn mà cô làm thêm hay sao?
Theo như quy tắc cơ bản, Lý Nhược Hy liền dừng động tác lại rồi cúi đầu chào Hạ Khánh Liên.
Hạ Khánh Liên vẫn đứng hiên ngang rồi chỉ nói một câu ngay sau khi Lý Nhược Hy cúi đầu:
- Xem ra cũng chẳng có tài cán gì, chỉ có tài quyến rũ đàn ông là giỏi.
Lý Nhược Hy vẫn đang cúi đầu nên hai người họ không nhìn được biểu cảm của đối phương nhưng đại khái, Hạ Khánh Liên như thể đang ở đà trên.
Lý Nhược Hy không nói gì, cô đứng thẳng lưng rồi đi tìm chai nước để uống cũng chẳng quan tâm đến hành động của Hạ Khánh Liên.
Hạ Khánh Liên lại tiếp tục xắt xéo cô một lần nữa:
- Lý Nhược Hy, tôi còn tưởng cô sẽ không gia nhập An Mỗ chứ, xem ra cũng bị dụ hoặc mà thôi.
Lý Nhược Hy vẫn rất bình tĩnh, cô chỉ cười với đối phương rồi nói nhẹ nhàng như một hậu bối rất tôn trọng tiền bối mà thôi.
- Xin lỗi, tôi còn phải tập nhảy, nếu không phiền thì cô có thể ở lại.

Hạ Khánh Liên vốn đã kiểm soát tinh thần rất kém, nghe thấy câu nói cùng với biểu cảm của Lý Nhược Hy như vậy thì cô ta không nhịn được mà nói thêm:
- Hừ, đừng có tơ tưởng đến Mộ Dung Hãn, anh ấy và tôi vốn là một cặp rồi, ai ai ở công ty cũng đều biết.

Lý Nhược Hy, cô nên xem lại mình đi nhé.

Lý Nhược Hy cố tình lấy điện thoại của mình rồi bật nhạc thật to lên, sau đó cô cũng rất tập trung mà tiếp tục tập luyện, từng bước chân của cô đều rất dứt khoát, xem ra cô đã nỗ lực rất nhiều.

Nhưng sự nỗ lực ấy lại không được Hạ Khánh Liên công nhận, cô ta chỉ đến để nói với cô rằng cô nên tránh xa chồng mình hay sao? Thật nực cười.
Hạ Khánh Liên không nhịn thêm được mà dẫm chân vài lần rồi rời đi.
Kim chỉ giờ trên chiếc đồng hồ vẫn cứ trôi qua, bây giờ đã là chớm tối.

Bỗng nhiên Lý Nhược Hy nhận được điện thoại từ bệnh viện.
- Cô Lý Nhược Hy đúng không, bệnh nhân phòng vip đã có hiện tượng tỉnh lại rồi.
Lý Nhược Hy nghe thấy như vậy thì nhanh chóng dọn dẹp vài thứ rồi tức tốc chạy đi, cô cũng định chạy đến phòng của Mộ Dung Hãn để nhờ anh đưa mình đi nhưng cảnh tượng cô nhìn thấy ở cuối hành lang là thứ mà khiến cô lùi lại.
Xa xa là hình bóng của Mộ Dung Hãn và Hạ Khánh Liên đang ôm nhau thắm thiết, ánh mắt của Khánh Liên cũng đủ để khiêu khích quyết định thoái lui của Lý Nhược Hy.
Ngồi trên xe taxi, Lý Nhược Hy liên tục suy nghĩ về khoảnh khắc bà mình tỉnh lại nhưng thỉnh thoảng ánh mắt khiêu khích kia của Hạ Khánh Liên lại khiến cô bị hẫng một nhịp trong lòng.
***
Sau một hồi trao đổi với bác sĩ thì họ cũng đưa ra một kết luận cho cô:
- Bà cô đang hồi phục nhưng cần phải theo dõi thêm, hiện tại thì bà chỉ có dấu hiệu tỉnh lại thôi.
Lý Nhược Hy nghe thấy được kết quả tích cực như vậy thì vui đến phát khóc, giọt nước mắt của sự hạnh phúc, người duy nhất ở bên cô sẽ không bỏ cô đi dễ dàng như vậy đâu đúng không?
- Cảm ơn bác sĩ nhiều ạ.
Bỗng nhiên Lý Nhược Hy lại nghĩ ra chuyện viện phí nên cô hỏi thêm:
- Vậy còn tiền viện phí thì sao ạ?

Bác sĩ chỉ cười nhẹ rồi nói:
- Cô yên tâm, bà nội Bùi của cô đã lo hết chúng rồi.
Lý Nhược Hy gật đầu rồi rời đi.
- Vậy cảm ơn bác sĩ nhiều.
Nhìn qua cánh cửa kính của phòng ICU của bà ngoại mình, Lý Nhược Hy lại thấy quặn đau trong lòng, đã một tháng nay rồi mà bà chỉ mới có dấu hiệu tỉnh lại thôi.

Dù có tích cực đến mấy thì cô cũng chưa thể yên tâm được.

Bỗng nhiên dòng suy nghĩ hỗn tạp lại xuất hiện, nếu còn duy trì như vậy thì tiền viện phí sẽ rất đắt đỏ, cô chỉ sợ mình nợ Mộ gia quá nhiều.

Huống chi Mộ Dung Hãn cả đời này cũng chẳng thuộc về cô, điều đó càng khiến cô thấy mâu thuẫn, dự sẽ là một tương lai không mấy tốt đẹp.
Sâu thẳm bên trong đôi mắt kia là những dòng suy nghĩ mà chỉ có mình cô mới thấu hiểu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận