Tôi Không Muốn Nói Chồng Tôi Là Ảnh Đế Đâu


Hai ngày sau, Lý Nhược Hy đã sớm hòa đồng với cuộc sống thôn quê, sáng tối đều ở cạnh bà ngoại bầu bạn vui vẻ.
- Bà ngoại, bà nhìn xem, cháu hôm nay bắt được một ít ốc bươu, tối nay chúng ta ăn bún ốc nhé.
Bà ngoại cô mỉm cười rồi gật đầu, đã lâu lắm rồi bà mới nhìn thấy nụ cười trên gương mặt của con bé.

Bà thừa biết ở trên thành phố nó bị cậu mợ đối xử ra sao mà, xem ra cuộc sống không hề khoan dung với Lý Nhược Hy.
Mặc dù năm nay bà của cô đã ngoài tám mươi, tuy bà có bệnh cao huyết áp và đau chân nhưng bà còn khỏe mạnh lắm, hơn nữa lại chăm chỉ.

Vì bà không muốn dựa hoàn toàn vào tiền mà Lý Nhược Hy gửi về nên bà cũng chăm bẵm vườn rau, vườn quả, thỉnh thoảng kiếm được đôi chút.

Nơi đây là đồng quê, chỉ cần chăm một chút là có thể bắt được con cua, con cá, hàng xóm của bà lại tốt bụng nên thỉnh thoảng cũng biếu bà vài thứ ngon.

Ấy thế mà đã hơn mười năm nay, từ lúc Lý Nhược Hy được chín - mười tuổi thì đã theo cậu mợ lên thành phố để phát triển đoàn hát kịch, bây giờ con bé đã lớn từng này, bảo sao bà càng ngày càng có tuổi.
- Hài, Nhược Hy, cháu đã có bạn trai chưa?
Tư tưởng của những người lớn tuổi là muốn con cháu êm đềm gia thất, bà ngoại cô cũng vậy, càng có tuổi thì lại càng lo lắng nên chỉ cười cười hỏi cháu mình.

Lý Nhược Hy còn đang rửa ốc ở ngoài sân thì nghe thấy bà ngồi hiên hỏi mình, cô chỉ cười thầm rồi cũng nói cho bà nghe:
- Dạ cháu có rồi, anh ấy ở trên thành phố, không những đẹp trai lại rất nhiều tiền nữa.
Bà ngoại cô rất tin tưởng cô nên đã sớm mặc định nó là đúng, nụ cười trên môi càng khiến cô an tâm hơn.

Lý Nhược Hy vừa lau giọt mồ hôi trên trán vừa quay lại cười với bà rồi nói nửa đùa nửa thật với bà:
- Bà yên tâm, trước khi bà tò tí te thì sẽ có chắt để bồng thôi.

Hi hi.
Bà ngoại cô lập tức cười lớn rồi đáp lại:
- Cái con bé này, chỉ được cái nói đùa, thế cháu mong bà chết sớm hả?
Tiếng cười của hai bà cháu vọng khắp xóm, mấy đứa trẻ lại thi nhau bàn tán.
- Này, chúng mày biết chưa, chị Nhược Hy về quê rồi đấy.

Lát tao tính mang mấy quả táo sang biếu chị.
Một đứa bé gái lập tức bĩu môi bạn mình rồi nói:
- Mày sẽ chẳng thể cưới được chị ấy đâu mà biếu táo.
Nói xong thì cả lũ đều cười rồi chạy đi, để lại một mình cậu bé kia ở lại, ngay sau khi phát giác thì cậu bé cũng đuổi theo bạn mình ra tận cánh đồng.
Theo đôi mắt của Lý Nhược Hy, lũ trẻ kia thật vui vẻ, tuổi thơ cô cũng vậy, nếu như không theo cậu mợ lên thành phố sớm thì chắc cô sẽ còn những ngày tháng yên bình hơn.
Bỗng tiếng bước chân của ai đó càng ngày một gần hơn, cho đến khi Lý Nhược Hy nhìn lên trước mặt mình thì liền nhận ra, người đó chính là Mộ Dung Hãn.

Anh ấy đã thật sự đến, thậm chí còn đến đúng địa chỉ nhà cô nữa.
- Mộ Dung Hãn, sao anh lại đến đây?
Nhớ lại, cô đã vẽ đường cho anh từ cổng làng vào đây, nhìn tổng quan thì nó không khác gì cái cây có vô số nhánh, ấy mà anh ấy vẫn tìm ra đường thì đúng là nhân tài.
Mộ Dung Hãn không nói gì, anh nhìn xung quanh một lượt, trên người vẫn mặc một bộ vest màu xám sang trọng cùng với đôi giày da bóng lộn, trên tay anh cầm một túi đựng đồ khá lớn.

Sau một hồi thì anh tiến tới chào bà ngoại của cô:

- Cháu chào bà.
Bà ngoại cô vừa mới từ trong nhà đi ra nên vẫn còn không biết chàng trai này là ai, bà sống ở làng này đã bao nhiêu năm rồi mà vẫn chưa nhìn thấy Mộ Dung Hãn bao giờ nên vô cùng thắc mắc.
- Ừm, chàng trai trẻ này là ai đây?
Mộ Dung Hãn nhìn ra phía của Lý Nhược Hy nhưng cô ấy đang né tránh ánh mắt của anh, anh cũng chẳng ngần ngại mà hạ chiếc túi xuống rồi nắm tay của bà:
- Cháu là bạn của Nhược Hy.
Bà ngoại của cô suy nghĩ một lát rồi nhìn về hướng của Lý Nhược Hy sau đó thì bà liền phát hiện ra:
- À, cháu là bạn trai của Nhược Hy nhà ta đúng không?
Mộ Dung Hãn không nói gì, anh đứng yên rồi nhìn về hướng của Lý Nhược Hy, cô ấy cũng không rõ những gì mình nghe từ bà ngoại nên liền chạy đến chỗ hai người họ, tiện tay lau nước vào vạt áo rồi nói:
- Bà ngoại, không phải đâu, anh ấy là bạn cháu thôi.
Mộ Dung Hãn cũng không muốn bà ngoại thất vọng nên nói chèn vào:
- Dạ vâng ạ, cháu là bạn của cô ấy thật nhưng mà là bạn trai ạ.
Bà ngoài nghe thấy vậy thì cười tít mắt vào rồi dẫn anh vào nhà, Lý Nhược Hy liền bị bỏ lại.

Bây giờ, cô vẫn không biết rằng Mộ Dung Hãn tại sao lại cho là như vậy.

Nếu biết chuyện này ngay từ đầu thì cô đã không để lại tờ giấy đó cho anh, mà không, là do cô đã tính sai nước đi rồi.
Lúc cô viết tờ giấy đó, cô đã cho rằng anh sẽ không đi tìm cô đâu.


Nguyên văn tờ giấy có ghi:
- Tôi về quê ở đây, cảm ơn anh thời gian qua đã chiếu cố.

Tôi cũng chưa quyết định xem có nên gia nhập công ty An Mỗ hay không, vì thế tôi có một ý tưởng.

Nếu như anh tìm được đường về quê của tôi, đồng thời hoàn thành những thử thách mà tôi đưa ra thì tôi sẽ đầu quân cho anh.
Sau khi Mộ Dung Hãn đọc được tờ giấy này thì anh liền sắp xếp một chút rồi một mình về đây.

Mặc dù tờ giấy mà cô để lại có chứa bản đồ nhưng mà anh cũng khá vất vả để tìm được nhà cô.

Nơi đây chính là vùng trung du, chỗ cô ở lại cao hơn dưới làng nhiều, hơn nữa đường xá cũng không tiện cho lắm, vì thế đã tận dụng nhan sắc của mình để nhờ người đưa tới đây.

Cũng may là có một cô gái chỉ đường nhiệt tình cho anh, còn đưa anh tới tận đây nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận