Thương Châu cúi đầu đọc cuốn sách trong tiếng đàn cello du dương.
Bản [Love's sorrow] của Chrysler mang âm thanh của tiếng callo đầy uyển chuyển hàm xúc, tinh tế, nặng nề nhưng rất thích thích hợp để nghe vào ban đêm yên tĩnh như vậy.
Trong một video về cuộc thi của Quý Ngọc, cô đã chơi bản nhạc này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dần dần nhiều cảm xúc nhỏ bắt đầu hiện lên trong đầu anh, vì muốn chúng dừng xuất hiện nên Thương Châu bắt đầu đọc sách.
"Rousseau tuyên bố rằng anh ta chưa bao giờ có một chút tình cảm nào với Delesse, trong những năm cuối đời cô ấy mê đắm trong việc uống rượu và cô ấy đã đuổi theo một kỵ sĩ trẻ. Anh ấy đối xử với cô ấy gần như một người vợ và tất cả các quý bà và quý bà đã nói cho Rousseau nên khoan dung cho cô ấy. "
Đây là sách “lịch sử triết học Phương Tây” mà Quý Ngọc xem lần trước và cũng là món đồ duy nhất cô không mang đi.
Khi đó bản thân anh đã thuận miệng hỏi cô một câu, nhưng Quý Ngọc chỉ cười và nói cuốn sách này chỉ là tập hợp những điều bát quái của người Phương Tây, cô rất ngạc nhiên khi Russell là người tao nhã như vậy mà lại viết về Rousseau lại sắc bén đến không thể lý giải.
Nghĩ đến đó, Thương Châu lại nảy sinh tâm lý bất mãn.
Cái miệng của người phụ nữ này đầy lời nói dối, không chỉ giả vờ là bản thân mình sống không thọ, còn nói với truyền thông mối quan hệ của hai người là bình thường.
Hợp với tiếng đàn cello càng trở nên phiền muộn hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh đóng cuốn sách lại, lấy di động từ dưới bàn ra muốn xem thử Quý Ngọc có đăng cái gì lên vòng bạn bè chưa.
Sau đó, lại lướt tới trạng thái của Triệu Hàn Lộ.
[ Tối hôm nay, quán bar hạt nhân khai trương, vừa có rượu vừa có mỹ nữ để ngắm! Còn có nhóm của Tiểu Tường Vi~ Đến mau ]
Bộ an ninh Tiểu Lí: Nhớ đăng ảnh! Gửi một video nữa! Tôi không sợ sử dụng dữ liệu đâu!
Trợ lý Hứa Tri: A a a a a a a chị Quý! Cuối tuần này tôi tăng ca, khóc chết mất!
Bộ tài vụ Vương tỷ: Thật hay giả thế? Tôi lập tức rời giường trang điểm!
Bộ nhân sự Triệu tổng trả lời bộ tài vụ Vương Tỷ: Đúng vậy nha ~ Tôi còn đang tính mang mấy tiểu thịt tươi đến giới thiệu cho Quý Ngọc ~ Phòng 202 nha.
Phòng thị trường Tiêu Thiên Thiên: Đỡ tôi đứng lên tôi còn có thể đi chơi! Muốn đến nơi nghe chị Quý hát “Tear”!
Thương Châu kinh hãi ngồi bật dậy, nhìn đến dòng "Mang tiểu thịt tươi đến giới thiệu cho Quý Ngọc", cuối cùng lãnh đạm đứng dậy.
Anh gọi điện cho lão Lý tài xế, nói đối phương lập tức chuẩn bị xe!
Vòng bạn bè này phát được một giờ rồi, bây giờ anh mới phát hiện ra.
Lại nhìn vào đống sách lộn xộn kia.
Còn có nhóm người phản hồi bên dưới này, có vẻ như là quá nhàn rỗi rồi.
Lát nữa tôi sẽ nhớ kỹ từng người một và khiến mọi người đều bận rộn, để không có thời gian suy nghĩ về việc khác nữa.
Lái xe lão Lý vô cùng lo lắng chạy đến bãi giữ xe thì phát hiện... Ông chủ đã tự lái xe đi mất tiêu rồi.
Thật sự là kỳ lạ quá, bình thường ông ta sẽ lên xe và khởi động xe trước, chờ đến khi trong xe ấm áp thì ông chủ mới lên ngồi.
Hôm nay chỉ có năm phút cũng không chờ kịp?
Gần đây, lão Lý phát hiện, ông chủ không được bình thường, mặc dù đối phương vẫn rất có năng lực.
Ngày hôm kia, ông ta thấy hình nền điện thoại di động của ông chủ đã trở thành một chiếc đàn cello. Hơn nữa, hình đại diện Wechat cũng đã thay đổi, trầm mặc hơn rất nhiều, buổi tối còn nghe âm nhạc cổ điển nữa.
Rất kỳ quái nha.
Nếu mà đi hỏi em trai Thương tổng - tiểu Thương tổng, ông ta có thể sẽ có được đáp án.
Trầm mặc, đổi hình nền, đổi hình đại diện, trước kia thì không nghe nhạc.
Đây rõ ràng là phản ứng căng thẳng của con người, sau khi bị xã hội đánh đòn hiểm sau lưng.
Buổi tối đường rất rộng rãi, Thương Châu đi thẳng một đường dùng tốc độ nhanh nhất đến quán bar đậu xe vào bãi rồi lên lầu.
Không cần đi tìm, chỉ cần hướng đến phòng có tiếng la lớn nhất kia là được.
Sự chú ý của mọi người đều tập trung vào vài người ở giữa, nên cũng chẳng ai phát hiện anh đã vào.
... Từ từ đã, đây là đang diễn ra loại tình huống gì đây.
Cuối cùng, Quý Ngọc cũng rút tay ra khỏi tay Thẩm Hoài Lân, cô lùi về sau một bước, bây giờ cô vẫn còn đang cảm thấy lạc lõng.
Làm sao mà lại biến thành tình huống mấy người đàn ông cùng "ngọc thể ngang dọc" này?
Thật sự có chút không được, tuy rằng bình tĩnh mà xem xét thì đều có chút sắc đẹp!
Triệu Hàn Lộ đẩy cô một cái: "Quý Ngọc chọn lẹ lên, cơ bụng của vận động viên đấu kiếm Aaron, đại soái ca hát chính với giọng ca trầm thấp hay là cơ ngực đầy đặn, đồng phục đầy cám dỗ của bác sĩ, chẳng lẽ là người có thành ý trực tiếp cởi sạch đồ, bề ngoài cơ thể đầy hứng thú, có hình có dáng Lục tổng? Cậu rốt cuộc thích ai?"
Quý Ngọc: "..."
Cô phải nhảy xe, vì sao lại muốn hỏi cái vấn đề kỳ quái như này.
"Mọi người mỏi mắt mong chờ nha, vị tráng sĩ nào có thể ngồi ở vị trí phó lái của Porsche nào." Triệu Hàn Lộ ngại chuyện còn chưa đủ loạn, đè sát vào Quý Ngọc nói nhỏ: "Nếu sợ không chọn được, thì chọn hết, lần sau tớ sẽ cho cậu gelatin giấu lửa thượng hạng và trai tuyết để bổ khí, dưỡng huyết, tớ không sợ."
Ngoài việc là một câu hỏi trắc nghiệm ... nó cũng chỉ có thể là một câu hỏi trắc nghiệm!
Lương Triển và Hà Xán Dương liếc nhìn nhau, thật sự là quen biết nhiều năm vậy, hôm nay mới biết được Tiểu Tường Vi là một cái đại dương lớn.
Một dàn trên ghế lô đều hò hét khan cả họng! Mau chọn đi! Mặc dù, việc lựa chọn này có chút khó khăn!
Đây cũng là một câu hỏi trắc nghiệm dành cho mọi người, dù sao thì chị Quý xinh đẹp quá! Tôi sẽ giúp chị ấy lựa chọn theo quan điểm của Quý Ngọc! Hoặc trộn các lựa chọn và để chị ấy chọn!
Đến đến đến! Mua và đưa đi!
Quý Ngọc: "..."
Dưới con mắt của mọi người, trợ lý Quý là người luôn bình tĩnh và đứng đắn giờ có chút hoảng sợ.
Ánh sáng không tốt lắm, nên không ai chú ý đến tai của cô đã đỏ lên.
Thương Châu mặt hóa thành một mặt đen, vừa đi qua vừa cất cao âm thanh: "Các người đang ở đó nói hưu nói vượn gì đó?"
"Anh thì biết cái gì, câm miệng!" Có người không chút nghĩ ngợi phản bác.
"Thương tổng?"
"Thương tổng!"
"Thương, Thương tổng!"
Lục tục vài tiếng vang lên, làm cho hiện trường dần dần bình tĩnh xuống, quay đầu nhìn người đang tới vẻ mặt ngoài ý muốn.
Nơi này ngoại trừ vài người lạ ra thì đều là nhân viên Thụy Thăng.....
Ông chủ nhìn so với bình thường càng đáng sợ hơn!
Thương Châu đưa mắt đảo một vòng, hiện trường một mảnh yên tĩnh, mọi người tâm tình run rẩy.
Lục Lẫm mở miệng chào hỏi: "Thương tổng anh cũng đến đây à."
Thương Châu đưa một cái nhìn cảnh cáo, không nói gì, anh lập tức đến trước mặt Quý Ngọc, túm lấy bàn tay đang vuốt cơ bụng người khác ra.
"Em đang làm cái gì đó? Của tôi còn chưa đủ để sờ sao?"
Quý Ngọc: "..."
Đây rốt cuộc là cái tình huống gì đây, để cô chết đi! Sao lại tới thêm một người góp vui vậy nè!
Mọi người đi chơi mạt chược đi, đừng để ý đến tôi được không!
Mọi người đều trừng lớn mắt, hết nhìn Thương tổng rồi lại nhớ đến lượng thông tin mới vừa truyền đến lúc nãy.
Tuy rằng, không dám thét chói tai! Nhưng lại cùng lúc hít một luồng khí lạnh!
Chị Quý thật xin lỗi! Vừa rồi còn xem nhẹ chị! Thật trâu bò nha ~
Quý Ngọc không nói lời nào, mặt Thương Châu càng thêm khó coi, dễ dàng chế trụ người phía trước: "Em đi cùng tôi."
Quý Ngọc lùi từng bước!
Cô không ngốc! Cô mới không đi đấy!
Lục Lẫm vẻ mặt bất mãn, mở miệng nói: "Thương tổng sợ là anh đã quên, Quý tiểu thư đã không còn là trợ lý của anh nữa!"
Thương Châu cười lạnh, trêu tức nói: "Quý Ngọc chủ động cho tôi năm mươi vạn, nói là cùng tôi đóng vai chủ và thợ, có người khi cởi hết cũng chẳng có tiền, ôi thôi không còn phong độ nữa ”.
Lục Lẫm: "..."
Đã bị xúc phạm.
Thẩm Hoài Lân híp mắt lại.
Sách Vị Nhiên nhíu mày.
Những người khác cũng có chút lờ mờ, Quý Ngọc sao lại có thể cùng boss đóng vai chủ và thợ? Ai chủ ai thợ thế?
Quý Ngọc: "Anh buông tay!"
Lúc đó, đưa tiền cho anh là ý tứ này hay sao?
"F*ck you monet" là " Chị có tiền để đi cùng với anh"
Thay đổi khái niệm còn chưa nói, anh nói như vậy có thể không xảy ra vấn đề sao?
Quý Ngọc quyết định nhanh chóng thoát khỏi nơi này!
Mỗi ngày trước khi ra cửa cô đều sẽ xem lịch!
Thẩm Hoài Lân bước lên một bước: "Cô ấy nói anh buông tay."
Thương Châu nắm lấy tay cô nhìn sang những người đàn ông bên cạnh, tại sao Quý Ngọc không thừa nhận anh?
Những người đàn ông lỗ mãng này tới từ đâu thế?
Anh hiện lên ý cười: "Hơn nữa tôi....."
"Câm miệng! Đi ra ngoài rồi nói!" Quý Ngọc trừng mắt liếc anh một cái, cô đoán ra lời Thương Châu muốn nói nhanh chân kéo người ra ngoài.
Còn ngại thiên hạ chưa đủ loạn hay sao?
Hai người trước sau rời đi, người trên ghế lô bắt đầu hò hét chói tai.
Thật sự là ăn dưa đến no, không hổ là chị của tôi!
Thương Châu bị Quý Ngọc kéo đến hành lang, đi vài bước anh phát hiện bên cạnh có buồng vệ sinh.
Quán bar mới khai trương, bên trong lại không có ai, hơn nữa lại sạch sẽ còn có thắp nến hương.
Anh đứng lại kéo cô vào gian sau đóng cửa lại.
Quý Ngọc: "Anh điên rồi, mau để tôi đi."
Cô đang tính toán đá người ra khỏi quán bar.
Thương Châu hừ lạnh: "Tôi chưa nói xong những gì tôi vừa nói, cả người tôi… có chỗ nào em chưa xem qua?"
Quý Ngọc: "....."
Ông trời ạ! Câu nói này thật sự đến rồi! Vừa rồi cô biết nếu không rời đi thì sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Chẳng lẽ ngài không sợ mất mặt sao? Nơi này cơ bản đều là nhân viên công ty đó.
Thương Châu thấy cô không trả lời, tới gần hỏi: "Em cảm thấy tôi không bằng Lục Lẫm? Tôi có chỗ nào không tốt?"
Quý Ngọc không trả lời vấn đề này, quay đầu đưa lưng về phía anh.
Những người này đều có cơ thể rất đẹp, chết tiệt, cô đang nghĩ đến tỉ lệ cơ thể trong cuốn truyện tranh kia… cô không thể bình tĩnh chút nào nữa.
Quý Ngọc hít sâu, tự nhủ rằng đây là những tên cặn bã, đẹp trai là điều tồi tệ!
Những người này sau này sẽ đánh đập, mắng nhiếc cô, làm nhục cô và tống cô vào tù, vài năm sau, hai khúc xương một lớn một nhỏ được treo trên quạt và đào thận của cô một cách điên cuồng!
Sắc mặt Thương Châu càng khó coi: "Em đưa lưng về phía tôi làm gì, không muốn xem mặt tôi à?"
Quý Ngọc: "...."
"Hay là em cảm thấy tôi kém hơn so với những người đó?"
Quý Ngọc hít sâu, nghiến răng nói: "Không có, anh đứng đầu bảng, phô trương nhất."
Thương Châu không nghe rõ, hỏi: "Cái gì đứng đầu bảng?"
Quý Ngọc: " Câu lạc bộ White Horse, thật sự anh đừng hỏi, phú bà bốc lửa vui vẻ anh biết không?"
Thật sự là bức chết các người.
Thương Châu không hiểu lắm, nhưng mà nhìn thấy vành tai đối phương đỏ hết lên, không hiểu sao trong lòng lửa nóng bớt đi nhiều.
"Em quay sang đây, em muốn xem cái gì, tôi đều có thể cho em xem."
Quý Ngọc: "..."
Tôi thật sự van xin anh!
Cũng tiếc cho nữ chính, coi như hỏng cái tính ‘không gần nữ sắc" này.
Thương Châu nhìn thấy vành tai và cổ của cô đều đỏ, tâm có chút động.
Anh từ phía sau nhích lại gần, muốn hôn mảnh da nhỏ khác màu đó.
Quý Ngọc cảm thấy được ánh mắt sau lưng tối xuống, vội vàng ngồi chồm hổm xuống.
Vừa khéo tránh được người phía sau.
Cô ngẩng đầu khiếp sợ nhìn đối phương, đây là muốn làm cái gì?
Thương Châu dựa sát vào, còn chưa kịp nói gì, đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Bắt đầu gõ hai tiếng.
"Tôi biết là các người đang trong đó, nhanh ra mau đi." Trong lời nói có mười phần nghe người đứng bên ngoài đoán chừng là bác gái.
Đợi vài giây, bên trong không có động tĩnh gì, người bên ngoài bắt đầu điên cuồng phá cửa.
"Các người không biết quy định sao? Cấm hai người cùng tiến vào cùng một gian, nam cùng nam, nữ cùng nữ, nam cùng nữ điều này đều không được! Từng gian chỉ có thể có một người! Lập tức ra đây cho tôi!"
Bác gái này là cố ý đến là một cán bộ hưu trí của Ủy ban Khu dân cư, WC chính là WC không thể dùng vào mục đích khác.
Bằng không sẽ dễ phát sinh việc ngoài ý muốn, làm tai nạn chết người hoặc là muốn làm ra một mạng người đều không được.
Quý Ngọc nhẹ thở ra, đứng lên nói: "Đi ra ngoài đi, Thương tổng."
Thương Châu không nói chuyện, quay đầu mở cửa ra.
Bác gái là người đã trải đời, bà cũng từng là một cô gái, nhìn thấy hai người đi ra, bà ấy bình tĩnh nói: "Người trẻ tuổi, lần sau không thể như vậy được."
Quý Ngọc: "... Được."
Thương Châu không nói gì, cùng với biểu tình cũng chưa biến mất.
Mắt thấy toàn tuấn nam mỹ nữ, tôi nhìn thấy chắc là người cùng lớp, bác gái nói thâm ý nói: "Vừa rồi tôi chú ý đến các người ở ghế lô."
Cái ghế lô kia như cái tổ gà, một đám người trẻ tuổi la hét còn lớn hơn âm thanh bên ngoài.
Nhưng lại có người báo, bà ấy mới đến được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...