Đêm nay, là ngày kỷ niệm mười năm của vợ chồng Lương Triển, đồng thời cũng mời không ít bạn bè tốt đến bar chúc mừng.
Tuy rằng, Lương Triển giữ bản thân trong sạch, nhưng không ngừng có vận đào hoa, cũng nhờ Vương Diệu Diệu mới nhốt được cái tính này lại.
Vợ chồng nhiều năm như vậy, cũng không dễ dàng gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vương Diệu Diệu kéo Quý Ngọc đến kế bên mình, nháy mắt nói: "Bánh kem chúc mừng này, em đến thổi nến ước nguyện đi."
"Sao chị lại cho em?" Quý Ngọc có chút ngoài ý muốn nói.
Vương Diệu Diệu gật đầu, hối thúc nói: "Tiểu Tường Vi của chị à, ước nguyện nhanh đi, chị hy vọng em có thể mỗi ngày đều vui vẻ."
Nữ nhân so với đám nam nhân này tâm tư càng tinh tế hơn, cô ấy nhìn ra được Qúy Ngọc có tâm sự.
Sau mười năm đột nhiên trở về, không cần nghĩ vẫn biết có vấn đề.
Người bên cạnh bắt đầu ồn ào, mọi người đứng thành một vòng tròn.
"Lương Triển anh nói xem, các anh trước kia có thể trộm được một tay chơi bass xinh đẹp như vậy, chúng em đều nghĩ anh đang khoác lác ai lại nghĩ là thật chứ."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ngọa tào, ngày kia mọi người đi tham gia , những người khác đều phải rửa mắt mong chờ đó nha!"
"Tôi đã rất hâm mộ, người chơi bass không dễ tuyển dụng đã vậy còn là tay chơi bass nữ."
"Bộ dạng còn xinh đẹp, kỹ thuật thì hoàn hảo như vậy!"
Ba người trong ban nhạc Hành Tinh đều nở nụ cười, vẻ mặt Lương Triển càng thêm đắc ý: "Hâm mộ cũng vô ích thôi, chỉ có một không có hai."
Lời này đặc biệt kéo thêm thù hận, đã có người bắt đầu mở màn chiến đấu.
Quý Ngọc hạ mắt, hai tay tạo hình chữ thập, trong lòng cô bắt đầu cầu nguyện ngẩng đầu lên thổi tắt nến.
"Em ước nguyện điều gì thế, nói nghe một chút đi." Hà Xán Dương hỏi.
Quý Ngọc thanh âm nhẹ nhàng nói: "Không được, ước nguyện nói ra sẽ mất linh."
Bây giờ, mọi người tụ họp lại một chỗ cùng uống rượu, vẫn giống như lúc trước không khác gì.
Quý Ngọc thường uống rất ít rượu, nhưng hôm nay lại uống không ít.
Ai mời cũng không từ chối, vừa nhìn đã thấy đáy ly.
Tửu lượng của cô cũng không tệ, uống nhiều như vậy cũng chỉ mới say năm phần hoặc là đã kiềm chế mãi thành thói quen, không thể uống đến mức say mèm, uống một bữa liền đến trời đất tâm tối.
Gần rạng sáng mọi người mới tan cuộc, Thẩm Hoài Lân không uống rượu, anh được sắp xếp đưa Quý Ngọc về nhà.
Con gái buổi tối lái xe không an toàn.
Thẩm Hoài Lân đến bãi đỗ xe lái xe ra, Quý Ngọc cùng đám người đang đứng ở ven đường.
Bị gió thổi một hồi, cơ bản thì năm phần say cũng tiêu gần hết chỉ còn lại hai, ba phần.
Cô lại nghĩ đến nguyện vọng vừa rồi của chính mình.
Mười năm dường như rất dài thật sự không dám nhớ lại. Có vẻ rất dài nhưng thật sự thì rất ngắn chính là chỉ trong nháy mắt thôi.
Cô bỏ đi sự kiêu ngạo của mình, cô buộc phải sinh tồn trong cái thế giới lẻ loi, cô độc này. Thành thị nhiều ánh đèn như vậy nhưng lại không có ánh đèn của gia đình cô.
Như một người giấy, nhân vật phản diện phải có quá khứ đau thương làm cho sau này trở nên hắc hóa đi.
Cô không từ thủ đoạn chỉ để làm nền cho diễn viên chính vĩ đại, to lớn.
Nhưng mà, nhân sinh của cô phải làm sao bây giờ?
Sau ngày sinh nhật mười sáu tuổi của cô, cha mẹ bỗng nhiên biến mất để lại một đống các khoản nợ.
Không thể dựa vào kế hoạch xuất ngoại đã dự tính từ sớm, mỗi ngày đều bị các chủ nợ truy đuổi, ngày ngày uy hiếp, chặn đường. Cô sẽ thường ngồi ở các quán cà phê internet không đóng cửa đến rạng sáng.
Cuộc sống của cô thay đổi thật là long trời lỡ đất.
Cô đã từng dốc hết sức cố gắng, cho dù là có vừa ăn cơm vừa khóc đi nữa.
Trước năm mười sáu tuổi, cha mẹ đều đối xử với cô rất tốt.
Mẹ của cô rất tốt, sẽ oán giận trường học đã mở nhiều lớp, cố ý xin nghỉ giúp cô, cùng cô đi tham gia các trận đấu.
Trong mắt người khác ba cô là một nhà giàu mới nổi, mang theo dây chuyền vàng tầm thường, nhưng lại thường xuyên xuống bếp nấu cơm đối với vợ con thật sự rất ôn nhu.
Bọn họ đều thật sự rất yêu cô con gái này.
Quý Ngọc chưa từng oán trách cha mẹ, cô luôn thầm nghĩ muốn gặp mặt hai người một lần nữa. Cô cũng đã đi tìm nhưng cũng không có tin tức gì, cô trước kia từng tự nói cuộc sống còn rất dài.
Biết đâu được, cứ luôn luôn chờ rồi sẽ tới ngày đó.
Cô còn sống cứ cố gắng đi làm để sống, chính là mặc kệ tất cả hạnh phúc hay gian khổ. Bây giờ, cô quay đầu lại thì phía sau, cô đã không còn gia đình của cô nữa.
Đáng tiếc là giờ cô không đợi được nữa, cuối cùng chỉ còn có một năm rưỡi.
Có lẽ lần này đứng ở vị trí cao hơn một chút, hai người họ sẽ quay lại tìm cô.
Cho dù là không thể, cô cũng muốn cố gắng lưu lại càng nhiều hình ảnh để cha mẹ về sau cũng có thể nhìn đến cô con gái của mình kỳ thật cũng không tệ lắm.
Nhân vật phản diện chỉ cần làm khán giả chán ghét là được, cô của quá khứ không quan trọng, Quý Ngọc cũng không biết cha mẹ của mình có còn sống hay không.
Chỉ cần bọn họ còn sống, thật ra như vậy cũng tốt lắm rồi.
Rượu đối với người trưởng thành cũng coi như là thứ tốt, có năng lực làm phát tiết cảm xúc trong người ra ngoài.
Tất cả mọi người đều nói trợ lý Quý trời sinh đã có được khuôn mặt tươi cười, đối xử với ai cũng không hay giận như là một ngôi sao luôn phát ra hào quang của sự ôn nhu.
Nhưng nhiều ngôi sao không thể tự mình phát ra ánh sáng được, tỏa sáng là bởi vì cô từng đã đi qua thái dương hệ, làm hòa tan gần hết bản thân mình.
Trở thành trợ lý Quý hay thậm chí tương lai là Tiểu Tường Vi, cô cũng là cô gái có gia cảnh cực tốt.
Thành tích luôn tốt, luôn được cầm cúp chiến thắng trong các thể loại trận đấu, có phần nhiệt huyết cùng kiêu ngạo của thời thiếu niên, giáo dục trở thành người tốt bụng, được rất nhiều nam sinh cất giữ trong lòng không dám mở miệng thổ lộ.
Bây giờ thì một đường khó khăn, lúc trước một mình Quý Ngọc bước đương nhiên về sau cũng có thể một mình đi.
___
Thương Châu nhìn thấy Quý Ngọc đứng ở dưới một cây đèn đường.
Dường như, bản thân cô đang ở trong thế giới của bản thân mình, không liên hệ với bất cứ một ai cả.
Anh chợt hoảng sợ vì đè nén suy nghĩ này, Thương Châu tiêu soái bước nhanh qua.
Vốn có rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng lời nói ra lại là: "Quý Ngọc, em cùng tôi trở về."
Chỉ cần em trở về, mọi chuyện cũ tôi đều có thể bỏ qua, Thương Châu suy nghĩ mặc kệ Quý Ngọc muốn cái gì, tóm lại chính là đều có thể cho cô.
Quý Ngọc xoa xoa khóe mắt, quay đầu lại nhìn không nói lời nào.
Cô nâng mắt như cánh chim gãy vụn lên.
Thương Châu trong lòng hoảng sợ cùng buồn bã, đưa tay bắt lấy cánh tay của cô.
Nhiều năm như vậy, anh chỉ thấy Quý Ngọc khóc hai lần. Lần đầu thấy cô khóc là lần đầu gặp mặt thực ra cũng không coi là khóc cùng với nghẹn ngào cũng không có chỉ có khóe mắt có chút ánh nước.
"Rốt cuộc là bị sao vậy? Em vì cái gì... Bây giờ lại trở thành cái bộ dạng này." Giọng nói của anh trở nên lạnh lẽo cùng với một chút cảm xúc lo lắng.
Quý Ngọc thu được một chút cảm xúc vụn vặt, thanh âm bình tĩnh trả lời: "Có lẽ là tôi muốn làm chính mình."
Thương Châu không hiểu nổi vì lý do gì mà một người có thể thay đổi nhiều như vậy, có lẽ bản thân anh chưa bao giờ thấy rõ vẻ mặt của cô.
Ven đường có một chiếc xe vừa ngừng lại, người ngồi trên ghế lái bước xuống xe.
Hai người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, Thương Châu nhận ra đối phương chính là người đàn ông trong ảnh chụp trên tin tức, đồng tử mở to.
Thẩm Hoài Lân đưa tầm mắt nhìn vào cánh tay người đàn ông đang giữ chặt lấy cánh tay của Quý Ngọc, hơi hơi mím môi.
"Có thể đi về rồi." Thẩm Hoài Lân ung dung nhắc nhở.
"Em không được đi, em... Là trợ lý của tôi, cũng là bạn gái của tôi!" Tay Thương Châu siết chặt một chút.
Quý Ngọc kiên định mà thong thả, gỡ từng ngón tay đang nắm chặt cánh tay của mình.
Cô không trách đối phương, nhưng rốt cuộc là cùng giường nhưng khác giấc mơ.
Thương Châu có lẽ cũng khá kinh ngạc với thay đổi của cô, mà bản thân anh cũng không giống như trước đây, từng bước từng bước lấy lòng nữa.
Cô mỉm cười nói: "Tôi đã không phải trợ lý của anh, mối quan hệ nam nữ mà ai cũng biết, đã bị giấu kín... "
Chỉ có thể là bạn cùng giường.
Thương Châu nhìn thấy ánh đèn xe biến mất nơi ngã rẽ, thẳng đến cuối cùng bọn họ cũng không quay đầu nhìn lại dù chỉ một chút.
___
Quý Ngọc ngủ thẳng đến mười hai giờ ngày hôm sau mới thức dậy, cô đo cân nặng khi không mặc quần áo xác định cân nặng không thay đổi mới đi ăn bữa sáng.
Cho dù là chết, cô cũng muốn thật xinh đẹp không thể phóng túng quá mức.
Mấy ngày hôm trước, Quý Ngọc bớt chút ít thời gian để đi làm kiểm tra sức khỏe. Hôm nay, email báo cáo đã được gửi tới hòm thư của cô.
Nhìn sơ qua số liệu một chút vấn đề cũng không có.
Gần đây cô quá bận, quyết định qua vài ngày nữa sẽ đi tìm thầy thuốc, hỏi xem có thể làm thêm CT không.
Ngay cả khi đó là truyện tranh cũng sẽ có những logic sai lệch, phải tuân theo quy định của thế giới, có thể chết do bệnh nan y thông thường cũng không nhiều lắm.
Cô đoán tác giả của truyện tranh này có dung lượng não như cá vàng vậy, cũng không biết sáng tác ra được cái tên bệnh hẻo lánh gì.
Nói không chừng có thể buông thả được vài năm.
Ngày mốt mới chính thức bắt đầu quay, nhưng chiều hôm nay phải tập hợp.
Trước khi cuộc đấu chính thức diễn ra đều phải ghi lại một tấm ảnh đầu tiên, đó cũng là phần tự giới thiệu của ban nhạc.
Dù sao thì, so với các ca sĩ trong giới giải trí, ban nhạc so với quần chúng thì có chút xa lạ.
Địa điểm ghi hình là tại một tòa biệt thự, không khí không có chút khẩn trương nào dù sao chương trình tạp kỹ này, cũng tập trung vào kỹ năng biểu diễn mà không phải thi đấu tranh thứ hạng.
Thời điểm ban nhạc Hành Tinh đến, hiện trường đã không ít người ngồi chờ.
Chuyện tay bass nữ mới đến ban nhạc Hành Tinh, mấy ngày nay đã được truyền rộng.
Rất nhiều người đều không tin thật, tay bass nữ? Còn xinh đẹp?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...