Nhìn kỹ bóng lưng người con gái trong đoạn phim, cô ấy có thể thấy rằng đây là một cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp.
Vương Diệu Diệu không quá tin tưởng, cô ấy liên tục nhìn vài lần lúc này mới gửi tin nhắn cho Lương Triển.
[ Nghe nói có cô gái nào đó muốn gia nhập ban nhạc của các anh à? ]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau vài giây bên kia trả lời lại: [ Em cũng biết người này. ]
Vương Diệu Diệu khiếp sợ hỏi lại: [ Anh gọi cô ấy là ba ba? Đây là anh muốn cho em tin bất ngờ à? ]
Lương Triển thấy hơi xấu hổ, anh vẫn chưa nói cho cô biết Quý Ngọc đã trở lại, tính chuẩn bị làm quà tặng cho vợ nhân kỷ niệm mười năm!
Không nghĩ tới bây giờ đã lộ bí mật rồi.
Anh lễ độ, nhưng vẫn còn chút ngại ngùng đáp lại bằng icon mỉm cười.
Vương Diệu Diệu có chút nhức đầu, con chó nhà cô bây giờ còn dám cười châm biếm cô?
Trong khoảng thời gian này cô tìm Lương Triển, anh vẫn viện cớ bận rộn nhiều việc, ấp úng từ chối nói bận tập luyện. Còn nói đang chuẩn bị cho cô một tin bất ngờ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh chính là một con rùa, nếu anh không gọi là ba ba, em còn bất ngờ hơn nữa.
Nhìn khuôn mặt tươi cười trong đoạn phim, cô ấy tức giận hận không thể tát người nào đó bay đến Bắc Cực, khiến cho Lương Triển ôm gấu Bắc Cực gọi ba ba!
Năm ấy, khi Tiểu Tường Vi rời khỏi nếu muốn tìm tay đánh bass cũng không thành vấn đề, nhưng mà Thẩm Hoài Lân đã chơi đàn phím bass để thay thế nên việc này cũng không nhắc nữa.
Bây giờ, lại có thể tìm một người phụ nữ nữa làm việc này.
Đây chắc chắn là đã có ý định từ lâu? Hà Xán Dương và Thẩm Hoài Lân trong lời nói đều tỏ ý đồng ý... Mấy người nam nhân thối tha này còn yểm trợ cho nhau?
Được lắm! Cô ở nhà lo cho mấy đứa nhỏ, tên chó nhỏ này lại ở ngoài làm xằng làm bậy?
Vương Diệu Diệu an ủi bản thân phải tỉnh táo lại, người đàn ông này có vấn đề, án binh bất động chờ đợi có đầy đủ chứng cứ rồi bắt sau.
Nhưng mà cô càng nghĩ càng không thể nhẫn nhịn được nữa, cô không phải người có thể khóc thầm!
Lừa gạt người vợ chung sống mười năm đây, anh thật là cứng rắn!
Vương Diệu Diệu nghĩ tới ban nhạc lúc trước, tiền kết hôn cũng không có lúc ấy Tiểu Tường Vi đã ở đó.
Cô lấy bức ảnh lúc trước đã chụp cho ban nhạc Hành Tinh, đây là do cô chụp, cố ý trang điểm màu khói cho Tiểu Tường Vi.
Thật là cảnh còn người mất.
Cô không thể bình tĩnh nữa quyết định phải tìm mấy người đó hỏi cho rõ
___
Vương Diệu Diệu trực tiếp quên đi quá khứ.
Bốn người trong ban nhạc đang trong phòng luyện tập của công ty.
Từ xa cô đã nghe được tiếng người gõ trống, nhiều năm làm vợ chồng như vậy dù có tường cách âm thì cô vẫn nghe ra đó không phải Lương Triển.
Anh ấy chưa bao giờ dạy cô chơi trống mà bây giờ lại đi dạy người phụ nữ khác chơi trống?
Lúc trước Lương Triển không dạy cô chơi, nói cô không có thiên phú nên để Tiểu Tường Vi dạy cô chơi.
Nghĩ đến cô gái trong quá khứ, cô ấy càng kích động hơn.
Mấy năm nay cuối cùng vẫn là gửi gắm sai người!!!!
Vương Diệu Diệu đi tới cửa, cô ấy nhìn thấy người con gái đang đánh trống đưa lưng về phía mình.
Còn nói chân của cô gái này còn rất dài, còn một đoạn chân trên mặt đất, dáng người cũng rất đẹp.
Không biết khi còn trẻ mắt cô có mù không đây?
Quý Ngọc có thể chơi trống nhưng sau nhiều lần cố gắng vẫn không thể đánh được trống của Lương Triển.
Âm sắc do Lương Triển đánh thì không cần phải sửa đổi gì nhiều.
Vương Diệu Diệu vì tránh cho người khác xem náo nhiệt nên thuận tay đóng cửa lại mới đi về hướng đôi cẩu nam nữ trong kia.
Cô kìm nén đôi mắt đỏ hoe này, để mình không được khóc! Phải thật mạnh mẽ!
"Lương Triển cái con người này... "
Quý Ngọc đang nâng dùi trống trên tay nghe tiếng nên quay đầu lại.
Vương Diệu Diệu thấy người liền ngẩn người ra, còn nửa câu sau chưa kịp nói ra khỏi miệng.
"Chị Diệu Diệu." Quý Ngọc nở nụ cười.
Vương Diệu Diệu đưa tay lên không có buông xuống, xông lên ôm lấy cổ đối phương.
Nước mắt vẫn rơi xuống rồi.
Quý Ngọc thay đổi nhiều thật nhưng mà cô chắc chắn không nhận sai.
"Thật là em, em đã trở về rồi?"
"Đúng vậy, em đã về rồi."
Lương Triển nở nụ cười nói: "Anh đã nói, đã lâu không nhìn thấy mặt rồi vẫn nên ôm nhiều chút."
Những lời này bị đổi lấy một cước lên trời.
Lương Triển không hiểu được, than thở nói: "Em cao hứng thì cứ cao hứng đi, em đá anh làm gì?"
"Chị không nghĩ tới là em đã trở lại, còn nghe người khác giật dây sai khiến." Vương Diệu Diệu vừa nói, vừa lấy tay lấy điện thoại ra mở cho Quý Ngọc xem.
Quay đầu hung hăng nhìn ông chồng của mình. Đá anh như thế là nhẹ rồi, Tiểu Tường Vi trở về cũng không nói ta một tiếng.
Anh đã làm chuyện có lỗi với em, em liền kéo anh quăng qua vai.
Hai người lúc trước quan hệ rất tốt, hầu hết những người đàn ông chơi rock đều để tóc dài bù xù nhưng Tiểu Tường Vi lại cắt bớt một phần. Bạn bè của Lương Triển nói rất nhiều, Tiểu Tường Vi lại nói ít, không có ai làm giải thích được cho người có văn hóa.
Vương Diệu Diệu nhìn ra, tiểu muội muội và đám đàn ông ngốc nghếch kia khác nhau.
Năm đó, Tiểu Tường Vi, đeo vòng cổ đinh tán, vừa ốm vừa cao, ngay khi nhìn vào khuôn mặt của cô ấy, bạn sẽ biết cô ấy rất mạnh mẽ nhưng vẫn làm mê mẩn nhiều cô gái trẻ, thường xuyên có người tặng hoa và mời rượu.
Quý Ngọc lướt nhanh lịch sử trò chuyện, trả điện thoại lại, cười nói: "Chị Diệu Diệu chị đừng lo chuyện này, đã lâu không gặp rồi mà tính tình chị vẫn y hệt trước kia."
Vương Diệu Diệu gật đầu, cô ấy có tính tình nóng nảy sửa mãi vẫn không được nhưng mà Tiểu Tường Vi lúc nào cũng như vậy, cô ấy xúc động muốn xé rách miệng của Du Thanh ra.
Hai người gặp lại liền vui vẻ, đương nhiên muốn đi uống một ly.
"Đi một chút đi, chúng ta đi uống rượu."
Một đám người ở hành lang chờ xem náo nhiệt, nhưng lại không nghĩ tới bên trong chẳng thấy chút động tĩnh gì.
Hơn hai mươi phút sau, cửa bị mở ra vừa rồi mặt Vương Diệu Diệu còn nổi giận đùng đùng, bây giờ lại hết sức bình tĩnh.
Vì thế mọi người đứng xem không hiểu xảy ra chuyện gì, đây là đã khuyên giải xong?
Du Thanh mất nửa ngày vẫn không lấy lại tinh thần được, Quý Ngọc thật có bản lĩnh như vậy?
Không chỉ có ba người trong ban nhạc mà cái người đàn bà hống hách chanh chua kia cũng chịu được?
Người này sao lại có bản lĩnh vậy? Bối cảnh như nào? Trước kia căn bản chưa từng nghe qua nhân vật này!
___
Thương Châu ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Ban đầu, anh chỉ cảm thấy là một người phụ nữ mà thôi, đi rồi thì cứ đi đi.
Nhưng gần đây cứ có khi nào rảnh rỗi, anh đều nghĩ tới Quý Ngọc.
Chung quy lại thì cảm giác rất không quen, mặc dù là trong công việc hay là trong cuộc sống.
Trong suốt một tuần liền, Quý Ngọc cũng không liên lạc gì với anh.
Anh biết trong thỏa thuận quy định, cho dù, cô từ chức trong vòng ba năm không thể tới công ty khác làm việc.
Cô ít nhất sẽ đến tìm mình lại không thể không có công việc được!
Nhưng mà một lần cũng không có.
Suy nghĩ tính toán trong đầu cũng bắt đầu lung lay, nên muốn người bắt về tra hỏi thử nhưng nghĩ đến món quà Giáng sinh Quý Ngọc tặng trước khi đi, thì bác bỏ chủ ý này.
"Tôi hy vọng anh không ép buộc bất cứ người phụ nữ nào."
Ôi trời, người phụ nữ này thật sự là có thể nha!
Cô làm sao có thể nói bản thân mình không thích, bản thân mình không thích? Trở mặt nhanh như vậy?
Vấn đề này làm Thương Châu cảm thấy khó chịu, khó chịu hơn bất cứ hợp đồng sát nhập nào.
Người trong công ty không dám nhắc tới Quý Ngọc nữa, Thương Châu lại không cho hỏi đến.
Anh mở di động ra kiểm tra từ từ nhập vào: Vì sao một cô gái lại đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Anh dùng baidu để tìm kiếm, câu trả lời thứ nhất là quảng cáo.
Thương Châu liền nhấp vào liên kết đính kèm, bên trong là bốn phần, phân biệt là "Lạc lối trong hôn nhân...", "Chia tay thất tình", "Tình cảm lạnh nhạt", "Tính cách bất đồng".
Sau vài giây tự hỏi, thận trọng nhấn vào dòng "Tình cảm lạnh nhạt”.
Thời điểm trang chuyển hướng, anh điều chỉnh lại hô hấp có chút mong chờ.
Mặc dù, mọi người đều nói vấn đề nằm ở Quý Ngọc, nhưng anh là người rất độ lượng nguyện ý đi tìm hiểu nguyên nhân nha.
Hai phút sau, xuất hiện.... Xuất hiện liên kết bán tỳ hưu.
Cảm thấy mình đang bị trêu chọc Thương Châu hoàn toàn đen mặt, gọi bộ phận pháp luật của công ty tới.
Mấy ngày sau, những người bán tỳ hưu cùng với thạch anh đổi vận đều gặp chuyện.
Cho dù là có tình nghi là lừa gạt người, liệu có bị truy sát không?
Ngoài bán tỳ hưu bán, còn bán bột kích thích tình cảm.
Thương Châu trái lo phải nghĩ, quyết định sẽ đi tìm Hứa Tri.
Trợ lý hiện tại của Thương Châu là Hứa Tri.
Anh đưa ra mức lương gấp năm lần, hứa với cô ấy sau một năm làm việc, sẽ cho đối phương chuyển sang làm giám đốc bộ phận.
Không chỉ thế, còn giúp đỡ cho Hứa Tri được tuyển dụng. Trường đại học cô ấy theo học có nhóm cùng hợp tác rất xuất sắc, nếu Hứa Tri biểu hiện không tốt, bộ phận nhân sự sẽ hủy bỏ thông báo tuyển dụng với các trường đại học.
Hứa Tri và Quý Ngọc bàn bạc, một mặt là ngại uy tín của Vu mỗ, mặt khác là cũng thuận lợi không Vương bát đản (*). Vì thế quyết định ở lại xem tình hình.
(*) Vương Bát Đản: là một từ lóng tiếng Hán thường gặp trong các truyện cổ đại của Trung Quốc. Đây không phải là tên riêng của một người họ Vương nào cả mà là từ chơi chữ từ "Vương Bát" có nghĩa là đồ con rùa, con rùa rụt cổ. Vương Bát Đản có nghĩa là Đồ Con Rùa Rụt Cổ. Ý chỉ một người nhát chết, không dám đương đầu với khó khăn, thích trốn tránh.
Không nghĩ tới lại có thể tới bây giờ, so với lúc trước bây giờ tính tình Thương tổng tốt hơn rất nhiều, dù cho Hứa Tri từng phạm sai lầm cũng không bị mắng nhiều.
Thương Châu đi tới bên ngoài văn phòng trợ lý, anh còn chưa có nói chuyện, đã thấy di động đặt ở trên bàn nhấp nháy sáng.
Đúng lúc có người gửi tin nhắn đến.
Thương Châu sững sờ khi thấy tấm hình bảo vệ trên màn hình điện thoại.
Nhìn thấy đối phương nhìn chằm chằm vào di động, Hứa Tri nhất thời cảm thấy sự việc không ổn lắm.
Bảo vệ màn hình là hình ban nhạc Hành Tinh và Quý Ngọc cũng ở bên trong đó!
Hứa Tri vừa định lấy điện thoại giấu đi, Thương Châu lại nói.
"Bức ảnh này làm sao cô có?"
"... Lưu từ trên khoảnh khắc bạn tốt." Hứa Tri muốn khóc đang chuẩn bị làm lễ rửa tội.
Thương Châu vươn tay lấy.
Sau một lúc, Hứa Tri mở Weibo Quý Ngọc tâm trạng thấp thỏm đưa cho anh ấy.
Trong vòng bạn bè của Quý Ngọc, đều là những bức ảnh phong cảnh được chụp lúc đi công tác.
Nhưng gần đây, những bức ảnh đều đã thay đổi.
Có món ăn Nhật, có ảnh chụp đàn bass, còn có ảnh tự chụp.
Ảnh mới nhất là nửa giờ trước, Quý Ngọc ở cùng với nhóm đàn ông ở trong quán bar.
Cô cười đến rạng rỡ, lộ đủ tám cái răng.
Thương Châu hơi đau đầu nhưng lại kích động phong cảnh xung quanh, hơi mơ hồ có lẽ đang ở trong bar.
Lúc này đang là mùa đông, Hứa Tri và Quý Ngọc đều bình luận và thả cảm xúc cho nhau.
Hằng năm, Triệu Hàn Lộ thường đi nghỉ đông, nào là "nữ nhân nên ngày càng xinh đẹp, ngày càng có tiền không cần đem thời gian lãng phí trên người nam nhân."
Không còn gì nghi ngờ, Thương Châu có thể xác định được đối phương đang nói bóng nói gió mình.
"Cô ấy rốt cuộc đang nghĩ gì đây, ở cùng với đám người lộn xộn kia." Thương Châu đặc biệt khó chịu.
Hứa Tri là fans của ban nhạc Hành Tinh nên nghe những lời này đặc biệt khó chịu, cô nhỏ giọng cãi lại: "Đây không phải đám người lộn xộn, Thương tổng có lẽ anh không biết, đây là ban nhạc Hành Tinh."
"Cái gì? Cô biết?"
"Thương tổng anh không xem tin tức ngày hôm đó sao?" Đang nói thì ngừng lại một chút, Hứa Tri chán nản với bản thân nhiều chuyện của mình.
Cô ấy đúng là thiếu kiên nhẫn.
Ba phút sau, Hứa Tri nói tin tức kia ra "đêm tiệc mỹ nữ của Thẩm Hoài Lân, kề mặt cùng hôn" cho mọi người cùng xem.
Thương Châu nhìn bức ảnh Quý Ngọc ngã ngồi lên trên người đàn ông kia, cảm thấy đặc biệt chói mắt.
"Ha ha, cũng mới vừa quen biết cùng nhau đi uống rượu nhưng mà lá gan cô ấy thật lớn."
Hứa Tri do dự không biết có nên nói thật không: "Không phải vậy đâu, chị Quý biết bọn họ sớm hơn thời gian quen biết Thương tổng nhiều."
"Cô đang nói hưu nói vượn gì thế?" Thương Châu vẻ mặt lạnh lùng nói.
Quý Ngọc làm trợ lý cho anh bảy năm.
Hứa Tri duỗi ngón trỏ cùng ngón út, làm một cái cặp sừng tiêu chuẩn, nói: "Thương tổng ngài biết cái gì gọi là rock không? Cái gì là Real không? Ngài có biết Tiểu Tường Vi nhỏ bé theo đuổi ước mơ của cô ấy trong mười năm không?"
Giống như những cô gái theo đuổi thần tượng của mình, đây thật sự là dáng vẻ của người hâm mộ trung thành đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...