Cố Hoài đem viên thủy tinh này thả vào trên giường, hắn nhìn viên thủy tinh này, khóe miệng không tự giác cong lên rất nhỏ.
Cảm xúc của Cố Hoài hơi rối loạn, trong tim giống như có hai màu sắc trái ngược muốn nhấn chìm lần nhau, nhưng lại không có cách nào làm được, chỉ có thể không ngừng tạo ra cọ sát.
Gen trong kì dung hợp bỗng nhiên lộ ra, không chỉ khiến cho thiên tính lạnh lùng của trùng tộc hiện lên trên người Cố Hoài, mà phần thiên tính này bởi vì tình huống đặc biệt nên càng được phóng đại lên gấp nhiều lần.
Thiên tính lạnh lùng sẽ đè ép tình cảm, cho nên thái độ của Cố Hoài đối với trùng tộc mới có sự thay đổi lớn như vậy.
Nhưng đó không phải là ý muốn của Cố Hoài khi đối xử lạnh nhạt với những trùng tộc mà hắn yêu thích, khi nhìn thấy những trùng tộc xung quanh hắn bởi vì thái độ của hắn mà tinh thần suy sụp, phần cảm xúc bị đè ép trong lòng Cố Hoài sẽ bị xao động, phát ra tiếng kêu thanh thúy.
Sau khi thả xong viên thủy tinh, Cố Hoài không tự giác giương mắt nhìn bông hoa được đặt bên cửa sổ.
Nhìn lướt qua, Cố Hoài liền thu hồi ánh mắt.
Đối mặt với vương lạnh lùng, nội bộ trùng tộc đã bước vào tình trạng áp suất thấp.
“Vương có phải ghét chúng ta rồi hay không?” Một gã binh lính trùng tộc dưới sự trầm mặc xung quanh bỗng nhiên lên tiếng.
Không có ai trả lời, một binh lính trùng tộc khác cũng nói: “Có thể hay không là gần đây chúng ta làm gì không tốt, khiến vương không vui, cho nên vương mới không để ý chúng ta….”
“Vài ngày này thân thể bệ hạ vốn không thoải mái, chúng ta chăm sóc không đủ tử tế, bệ hạ không vui cũng là bình thường.”
Nhóm trùng tộc đều tự tìm nguyên nhân, mặc kệ có phải hay không, bọn hắn cứ giả thiết các dạng tình huống trước.
Nếu có nguyên nhân, ít nhất bọn hắn có thể sửa, hy vọng chờ bọn hắn sửa tốt, Cố Hoài có thể đối sử với bọn hắn giống như trước kia.
Kỳ thật mới bắt đầu được Cố Hoài đối đãi ôn nhu, nhóm trùng tộc đều cảm thấy xa lạ.
Bọn hắn cũng cảm thấy ngoài ý muốn, vương thế nhưng lại ôn nhu như vậy, mà không phải dáng vẻ lãnh khốc.
Đây là chuyện mà bản thân không thể tưởng tượng được.
Sau khi hiểu được phần ôn nhu này, lại để cho bọn hắn đối mặt với Cố Hoài lúc lãnh khốc, bọn hắn không chịu nổi.
Nhóm trùng tộc gặp phải vấn đề khó, đối với chuyện vương nhà mình bỗng nhiên đối sử lạnh lùng với bọn họ, đám người tham mưu trưởng thậm chí còn liên lạc với hai tên nhân loại.
Bất ngời không kịp phòng bị khi bị đặt câu hỏi Thẩm Mục và Hammer cũng mơ hồ, nhưng nhìn thấy nhóm trùng tộc ở đầu bên kia muốn tìm câu trả lời từ bọn hắn, hai tên tướng lãnh nhân loại lập tức cảm thấy áp lực thật lớn.
Vấn đề của trùng tộc nếu đối thành ở chỗ bọn họ, nghe giống như là đang hỏi—-
Trẻ con ở trong nhà đột nhiên không thân thiết với người lớn là vì sao?
Đối với vấn đề này, là nhân loại phản ứng đầu tiên của Thẩm Mục và Hammer chỉ có ba chữ.
Là…. Thời kì phản nghịch?
Trùng tộc trong quá trình trưởng thành cũng không có thời kì phản nghịch, mà hai tên nhân loại thực hoài nghi điều này.
“Chắc chắn cũng sẽ không kéo dài lâu, đầu tiên bệ hạ không có khả năng thật sự ghét các người.” Hammer khẳng định nói.
Thành thật mà nói, Hammer rất khó tưởng tượng những gì mà trùng tộc đã nói nãy giờ, Cố Hoài trở nên lạnh lùng, điều này khác hắn hoàn toàn với ấn tượng của hắn.
Mà nói ghét trùng tộc là hoàn toàn không có khả năng.
“Chỉ cần các người thân cận, thì bệ hạ khẳng định không có cách nào từ chối mọi người.” Hammer bắt đầu ở một đầu thông tấn khí khác ra chủ ý cho trùng tộc, “Bệ hạ nếu không để ý các người, các người có thể diễn, thể hiện đặc biệt đau khổ, đặc biệt đau lòng, càng khoa trương càng tốt.”
Nhóm trùng tộc hơi có chút đăm chiêu, bọn hắn cảm thấy mình không cần diễn, bởi vì bọn hắn xác thật rất khổ sở.
Nhân loại trả lời như vậy không an ủi trùng tộc được nhiều lắm, nhưng bọn hắn vẫn cảm ơn.
Trong lúc ăn bữa tối, Cố Hoài lạnh nhạt ăn cơm, đối với ánh mắt trông mong của đám trùng tộc vây xung quanh cũng không ngó ngàng.
“Bệ hạ, bữa ăn hôm này ngài có thích không?” tham mưu trưởng đứng ở bên cạnh cẩn thận hỏi.
Cố Hoài vốn không muốn nói chuyện, nhưng lúc này, ánh mắt trông mong của đám trùng tộc vây xung quanh bỗng nhiên mạnh mẽ hơn, sau một lúc lâu Cố Hoài không lên tiếng, cuối cùng thực nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Một tiếng này của Cố Hoài đối với trùng tộc là một ủng hộ rất lớn, vương khẳng định là vẫn để ý tới bọn hắn, cho dù câu trả lời rất lạnh nhạt nhưng bọn hắn vẫn rất vui vẻ.
Nhớ tới lúc trước Cố Hoài nói không cho bọn hắn nhìn thẳng mình, nhóm trùng tộc này rất nhanh dời ánh mắt xuống.
Nhưng khi kéo ánh mắt xuống, đám trùng tộc này lại nhớ tới lời của hai tên nhân loại nói với bọn hắn, phải thân cận lên, thế là nhóm trùng tộc này lại lấy dũng khí nhìn Cố Hoài.
Cố Hoài: “….”
Mặc dù lúc trước Cố Hoài nói không cho nhìn, nhưng hiện giờ đám trùng tộc lại nhìn chằm chằm hắn, hắn chỉ lạnh mặt nhưng cũng không nói gì.
Trạng thái lạnh lùng của Cố Hoài có thay đổi, lúc đầu là gió ở trên cao, theo thời gian dần dần giảm xuống, đây cũng là một điểu tự nhiên trong quá trình dung hợp.
“Vài ngày gần đây, thỉnh thoảng có nhóm tinh đạo đi vào hành tinh ở xa của chúng ta. Những tên tinh đạo này chắc là nghĩ vị trí của những tinh cầu này xa xôi hẻo lánh, cho rằng chúng ta sẽ không để ý tới những hành tinh này, cho nên mới dám làm như vậy, không có gì bất ngờ sẽ giải quyết vấn đề này rất nhanh.” Tham mưu trưởng báo cáo chính vụ với Cố Hoài.
Hành tinh ở xa xôi.
Cố Hoài nghe thấy những từ này, ánh mắt lập tức lạnh xuống: “Trên tinh cầu này có một số ít trùng tộc cấp thấp sinh sống.”
Trùng tộc chiếm rất nhiều tinh cầu, cũng không phải tinh cầu nào cũng được khai phá, giống như những tinh cầu ở xa xôi trình độ khai phá tương đối thấp.
“Đúng vậy.” Tham mưu trưởng cúi đầu trả lời.
Mặt Cố Hoài không có biểu tình gì, hắn dừng lại động tác ăn cơm, dễ dàng tìm kiếm những ánh sáng trong tinh thần lực đại diện cho những trùng tộc cấp thấp ở tinh cầu xa xôi.
Đã xác nhận vị trí hành tinh, sau đó thông qua ý thức tinh thần của những trùng tộc cấp thấp trên tinh cầu này, Cố Hoài đã tình cờ “nhìn thấy” một chiến hạm tinh đạo xuất hiện trên hành tinh này.
Đoàn tinh đạo này quy mô cũng không phải là lớn mạnh, sở dĩ dám chạm vào tinh cầu của trùng tộc là bởi vì tinh cầu này ở rất xa.
“Lão đại, tôi cảm thấy chúng ta nên rời khỏi tinh cầu này đi, đừng trêu chọc trùng tộc…. chúng ta đã tới tinh cầu này vài lần, thật sự nên đổi.” một gã tinh đạo thân hình thấp lùn nói.
“Sợ cái gì.” Đầu lĩnh tinh đạo ngạo nghễ liếc mặt một cái, “Tình cầu này chỉ có một ít trùng tộc cấp thấp, chúng ta có chiến hạm căn bản không cần sợ, hơn nữa tinh cầu này lại xa như vậy, những binh lính trùng tộc ở tinh cầu khác đuổi kịp tới đây, chúng ta đã chạy từ lâu rồi.”
“Hơn nữa binh lính trùng tộc có thể mau đuổi kịp…..” thủ lĩnh tinh đạo còn chưa nói xong câu này, trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một không gian ba chiều khiến lời nói của hắn bị nghẹn trong cổ họng.
Xuất hiện trong không gian ba chiều là một gã thanh niên tóc đen, dựng đồng màu vàng nhìn về phía bọn hắn lạnh lẽo như băng.
“Hiện tại các người mau chóng rời khỏi tinh cầu này, hoặc là nhận sự trừng phạt của trùng tộc đối với các người.” ánh mắt Cố Hoài nhìn thủ lĩnh đoàn tinh đạo này, “Đoàn tinh đạo Profen đúng không.”
Thanh niên trong hình ảnh không hề dùng giọng điệu uy hiếp, nhưng thủ lĩnh đoàn tinh đạo bị đôi dựng đồng màu vàng kia nhìn chằm chằm liền cảm nhận được một cảm giác rất là áp lực.
Bị hai con ngươi này nhìn, thân thể thủ lĩnh tinh đạo không tự giác liền cứng đờ, sau lưng liên tục đổ mồ hôi lạnh.
Cố Hoài nói tiếp: “Cho các người một phút để rời đi.”
Cho dù là thông qua hình ảnh ba chiều nói chuyện cũng khiến cho người ta không giám trái lời, thủ lĩnh tinh đạo nuốt nước miếng, trong cảm giác áp lực mãnh liệt hạ lệnh rút lui.
Sau khi xác nhận kết quả, Cố Hoài mới chấm dứt liên lạc.
Cử động này của Cố Hoài khiến cho ánh mắt trùng tộc hơi sáng lên.
Vương làm như thế, là vì bảo vệ những trùng tộc cấp thấp ở tinh cầu xa xôi…
Thái độ thật sự lãnh khốc của vương là giống như vừa đối với bọn tinh đạo kia, so sánh với bọn họ, đối với bọn hắn không tính là lãnh khốc.
Vương đối với bọn hắn vẫn tương đối ôn nhu.
Cuối cùng rút ra kết luận này, tâm tình của nhóm trùng tộc vây xung quanh Cố Hoài tốt hơn một ít.
Nhưng nếu có thể ôn nhu như trước đậy, thường xuyên mỉm cười với bọn họ, vậy mới rất tốt….
Đối với trùng tộc mà nói, cho dù Cố Hoài thay đổi như thế nào, bọn hắn vẫn sẽ như lúc trước yêu thích Cố Hoài.
Nhưng bởi vì Cố Hoài từng đồng ý rất nhiều với bọn họ, bọn hắn rất quý trọng điều đó, cho nên không muốn mất đi.
Trong thời kì dung hợp mà sử dụng sức mạnh, ban đầu Cố Hoài không cảm thấy sao cả, nhưng buổi tối hôm đó hắn bắt đầu phát sốt.
“Bệ hạ….!” nhóm trùng tộc lo lắng bắt đầu vội vàng xoay xung quanh phòng, mấy ngày nay thân thể vương nhà mình không tốt, khiến cho tất cả trùng tộc đều lo lắng không thôi.
Phát sốt trong trùng tộc chưa bao giờ xảy ra, những căn bệnh bình thường căn bản không thể xâm nhập vào cơ thể trùng tộc, nhưng Cố Hoài là ngoại lệ.
Cố Hoài bị nóng đến không còn sức lực, hiện giờ Alvis dùng đuôi quấn lên người hắn đút hắn uống thuốc, Cố Hoài chỉ có thể mơ hồ tiếp nhận mà thôi.
Sự thật chứng tỏ khi bị bệnh lần hai, thiên tính lạnh lùng cũng không địch lại bệnh tật.
Thân thể Cố Hoài thực nóng, mà thân thể của trùng tộc lại lạnh, bởi vậy sau khi Alvis ôm lấy hắn, trong tình trạng không tỉnh táo hắn chủ động rúc vào người Alvis.
Sau khi uống thuốc, Cố Hoài lại mơ mơ màng màng ngủ, dược hiệu phát huy trong lúc hắn ngủ, nhiệt độ tăng cao trên người hắn dần dần giảm xuống, trước khi hắn tỉnh lại đã khôi phục về bình thường.
Cố Hoài tỉnh ngủ thì mở ra hai mắt, hiện giờ ánh mắt của hắn là màu đen, lúc này đang nhìn lên trần nhà.
Sau một phút tỉnh lại, vẻ mặt Cố Hoài trong nháy mắt ngơ ngác, rồi mới kìm lòng không đặng mà che lại hai mắt của mình.
Ánh mắt khôi phục thành trạng thái màu đen bình thường, là bởi vì kì dung hợp đã kết thúc, lúc này Cố Hoài không bị ảnh hưởng bởi thiên tính của chủng tộc nữa.
Sốt là sự bất thường về thể chất xảy ra ở cuối kì dung hợp, sau khi vượt qua giai đoạn này chính là hoàn thành dung hợp, nhưng hiện giờ việc này không còn quan trọng nữa.
Quan trọng là, Cố Hoài nhớ kỹ trong thời gian mình chịu ảnh hưởng của thiên tính chủng tộc, hắn đã nói những lời tổn thương với nhóm trùng tộc, rồi hắn nhớ lại nhóm trùng tộc này biểu hiện khổ sở.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ…?!!
Trong lòng đang suy nghĩ vấn đề này, lúc này trên người Cố Hoài có một cái đuôi màu xám bạc nhẹ nhàng đặt lên, Cố Hoài quay qua nhìn thấy Alvis đang hạ mắt nhìn chằm chằm hắn, nhịn không được nghẹn lại một chỗ.
Hắn hình như, cũng nói mấy lời quá đáng với con mèo lớn này….
Lạnh lùng một hồi, cuối cùng là hỏa thiêu.
Cố Hoài bỗng nhiên hiểu sâu sắc câu nói này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...