Triệu Vũ tạm biệt Lâm Thành, chạy vội qua đường. Dưới ánh đèn vàng, Lý An Sinh chỉ yên tĩnh chờ đợi. Màu đèn ấm áp rọi lên người cậu ta, hư thật đan xen, tôn lên dáng người thon gầy, phía sau mang theo hào quang như một vị thần. Khuôn mặt cậu ta dưới ánh đèn không quá rõ ràng, nhưng đôi mắt lại lấp lánh những tia sáng nhỏ vụn.
Tim Triệu Vũ thình thịch đập. Anh ta đứng trước mặt Lý An Sinh, thở dốc nửa ngày vẫn nói không ra hơi. Xong, không biết nghĩ thế nào, anh ta quay đầu nhìn Lâm Thành rời đi, rồi quay lại hôn nhẹ một cái lên môi Lý An Sinh.
Lý An Sinh được hôn, ngay lập tức giữ gáy người kia, làm sâu hơn nụ hôn này. Hai người không biết xấu hổ quấn quýt dưới đèn đường hồi lâu, Lý An Sinh mới buông Triệu Vũ ra, nhỏ giọng hỏi “Sao thế? Anh không vui à?”
Triệu Vũ ngạc nhiên “Sao tôi lại không vui? Ăn một bữa ngon, lời lắm mà.”
Lý An Sinh ồ một tiếng “Thế cái vẻ mặt ủ rũ vừa rồi là gì?”
“Ôi sao tôi lại không biết mình ủ rũ nhỉ?” Triệu Vũ phản vấn “Cơ mà, nói thật đi, bảo bối, có phải cậu mới là người không vui không?”
Vẻ mặt Lý An Sinh bình tĩnh “Em làm gì mà không vui, mọi thứ đều là dĩ vãng hết rồi.”
Được thôi, cả hai chúng ta đều vui vẻ, ngày hôm nay cứ thế trôi qua đi! Triệu Vũ trong lòng âm thầm phun trào: Dám giả bộ! Tôi đây còn chưa thèm hỏi vì sao cậu lại dò được địa chỉ chỗ họp mặt nhanh thế đấy!
Quả nhiên, sau khi màn đêm buông xuống, Lý An Sinh rốt cuộc không nhịn được nữa. Cậu ta trằn trọc trở mình, cuối cùng, trong bóng đêm cất tiếng hỏi “Anh, hôm nay anh có gặp bạn cùng lớp không?”
Triệu Vũ duy trì một tư thế hơn nửa tiếng đồng hồ, cố gắng kiềm nén cơn buồn ngủ chỉ để chờ bảo bối nhà anh ta nói ra những lời này! Triệu Vũ xoay người ngồi dậy, cả người an vị trên eo Lý An Sinh.
Lý An Sinh bị dọa sợ, nằm cứng ngắc. Triệu Vũ chọc chọc cơ thể đối phương “Bảo bối, có chuyện này, anh đây muốn cẩn thận đàm phán với cậu. Cái cảm giác không an toàn này của cậu vì sao đến giờ vẫn chưa hết? Làm tôi mất mặt quá rồi đấy! Tôi nói cậu nghe, tôi với cậu ở bên nhau nhiều năm như vậy rồi, đã bao giờ cậu thấy tôi ra ngoài trêu hoa nghẹo nguyệt dây dưa không rõ với ai chưa? Cậu thử đặt tay lên tim mình hỏi thử coi?”
Đầu óc Lý An Sinh hoạt động rất nhanh, hỏi ngược lại “Vậy rõ ràng là hôm nay anh không vui, tại sao anh lại không nói với em?”
Triệu Vũ á khẩu không trả lời được, nghẹn nửa ngày chỉ đáp “Ngủ!”
Anh ta vừa xoay người nằm xuống, tư thế vẫn là tư thế cũ, quay lưng về phía Lý An Sinh, Lý An Sinh đã ghé đến ôm chặt lấy anh ta, đồng thời nhẹ nhàng hôn dọc theo sống lưng Triệu Vũ. Triệu Vũ có cảm giác như trái tim mình đang đập cùng tần suất với tần suất hôn môi của Lý An Sinh, từ cứng rắn hóa thành mềm nhũn. Lý An Sinh hôn từ lưng đến cổ, từ cổ đến tai Triệu Vũ. Giọng cậu ta trầm trầm, ở cạnh Triệu Vũ nói “Anh, anh quá tốt, nên em rất sợ anh sẽ bị người khác cướp đi.”
Cả mặt Triệu Vũ nóng bừng lên. Anh ta trở mình, đối diện với Lý An Sinh, nhỏ giọng kêu một câu tôi yêu cậu.
Lý An Sinh dùng bờ môi của mình để đáp lại.
Hai người trì hoãn một thời gian dài, cuối cùng vẫn phải chọn ngày mở tiệm khai trương. Tiền thuê còn đó, tiền lương còn đó, cho dù chứng ép buộc có nặng đến trình độ nào, nghỉ quốc khánh cũng đã gần kề, cửa tiệm không thể không lợi dụng cơ hội này để khai trương! Hôm khai trương, anh em bạn bè cha mẹ Triệu Vũ đều tới chung vui, vô cùng náo nhiệt, mọi người còn cùng nhau chụp một kiểu ảnh khai trương tiêu chuẩn. Trước cửa bày mười mấy lẵng hoa tươi, nhìn qua còn tưởng đâu đang tổ chức đám cưới. Thế nhưng Triệu Vũ lại tìm chủ nhân lẵng hoa đến rống cho một trận “Lãng phí thế làm gì? Có nhà ai mở nhà hàng mà bày lắm hoa thế này không?”
“Bọn em mỗi đứa tặng 3 lẵng!” Nhị Cẩu không những không giận, còn dương dương đắc ý “Thua người không thua trận, anh có hiểu không hả!”
Anh Vũ mà lại không biết cái gì gọi là thua người không thua trận? Anh ta như vậy còn không phải vì tiếc tiền thay cho bọn họ hay sao? Mấy lẵng hoa này chỉ để được mấy ngày là đã héo, mua nhiều quá lãng phí! Thế nhưng, cho dù thế nào, đây cũng là tâm ý của mọi người. Triệu Vũ vừa giận mà vừa vui. Không biết có phải nhờ các anh em bạn bè góp sức tuyên truyền hay không mà ngày đầu tiên, cửa hàng buôn bán rất đắt hàng. Ngoại trừ mấy người bạn thân Nhị Cẩu Gà Mái không nói, những người anh em ngày xưa cũng dẫn theo vợ con đến ủng hộ nhiệt tình, khiến cho người dân Ngô Thành vô tình chung cũng chen chúc tò mò xem cái quán lẩu trước giờ chưa từng nghe tên này có gì hay. Cùng lúc đó, Tưởng Điềm Điềm tận dụng công việc truyền thông của bản thân, đăng một bài bình luận công khai lên trang cá nhân, khen cửa hàng của Triệu Vũ không dứt lời. May mà mùi vị đúng là rất ngon, nếu không chắc chắn bị người chửi cho chết trong biển nước bọt!
Nhà hàng dần đi vào quỹ đạo, vốn bỏ ra cũng dần thu hồi đủ. Lúc đầu, khi mới mở tiệm, cái gì Lý An Sinh và Triệu Vũ cũng giản lược hết. Nào là quản lí, nào là tổ trưởng, tất cả đều do hai người tự mình gánh vác, nói ra đúng là có chút luống cuống tay chân. Thế nhưng, lúc đã quen, Triệu Vũ hoàn toàn có thể vừa ngồi sau quầy tính tiền, vừa thời thời khắc khắc xuất hiện giải quyết vấn đề phát sinh, năng lực thích ứng quả thực phải nói là rất nhanh. Anh ta bắt đầu nghĩ, nhân tài du học từ nước ngoài về như Lý An Sinh, giấy khen vô số, năng lực tuyệt vời, nếu như chỉ gò mình trong một quán lẩu thì thật lãng phí! Thế là Triệu Vũ ngày nào cũng rì rầm bên tai Lý An Sinh, khuyên cậu ta mau mau đi làm. Lý An Sinh cũng không vừa, lôi ra một đống tài liệu ôn tập, bắt Triệu Vũ khi ở trông quán thì chăm chỉ học hành, kì thi đại học vẫn còn đang chờ anh ta ở phía trước! Cậu ta thậm chí còn chỉ vào cái buồng nhỏ ở phía sau, nói: Anh, anh nhìn xem, lúc sửa chữa, em cố tình giữ lại cho anh lấy chỗ chuyên tâm ôn tập đấy!
Cuối cùng, hai người đều thỏa hiệp với đối phương, một người ra ngoài đi làm, còn một người đến cửa hàng ôn tập. Triệu Vũ cảm thấy cảnh tượng này có chút giống như hồi cấp ba. Ban ngày, anh ta không được gặp Lý An Sinh thì vừa đọc sách vừa len lén làm biếng. Đợi đối đến, khi về nhà, Lý An Sinh liền nghiêm túc dạy bổ túc cho anh ta. Thật ra, học có tiến bộ hay không, là ở mình! Triệu Vũ không còn giống như trước đây, cảm thấy học tập là chuyện vô bổ nữa mà rất chuyên tâm nghe thầy Lý giảng bài, đồng thời thấy mình cũng tiếp thu nhanh hơn. Chỉ là trời hạ nhiệt, người đến ăn lẩu càng ngày càng nhiều, công việc ngoài cửa hàng càng ngày càng bận, Triệu Vũ quản lí cũng thấy mệt. Lý An Sinh thấy thế, bản thân cũng chủ động nới lỏng yêu cầu học tập. Cậu ta không trông cậy Triệu Vũ sẽ học thành bác học tiến sĩ gì cả, cậu ta chỉ muốn cuộc sống của người này trở nên phong phú hơn một chút, vui vẻ hơn một chút mà thôi.
Một ngày đầu đông, Triệu Vũ và Lý An Sinh cùng đi tảo mộ.
Hồi tết Trùng Dương, cửa hàng quá bận, mà để đến tiết Thanh Minh thì lại lâu quá, thế là, ngày hôm đó, Triệu Vũ đột nhiên ý tưởng bộc phát, nói với Lý An Sinh, hay là chúng ta đi thăm mộ dì đi?
Cho đến bây giờ, Lý An Sinh vẫn luôn đáp ứng vô điều kiện những gì Triệu Vũ nói. Chỉ là lái xe được nửa đường, cậu ta mới nhớ ra trên bia mộ có ghi ngày tháng năm mất. Giờ mà quay về, rõ ràng là không ổn. Lý An Sinh chỉ đành kiên trì dẫn người tới nơi. Lúc tới, Triệu Vũ cũng tỏ ra rất bình thường, mua hoa, mua tiền vàng các thứ, thậm chí, anh ta còn mang theo cả khăn để lau mộ cho mẹ Lý. Anh ta không nói mấy lời cảm động thiên địa mà lặng lẽ vái đầu với mẹ Lý. Xong xuôi, cả hai rời đi. Lý An Sinh trong lòng bất an, lúc lên xe liền hỏi Triệu Vũ “Sao anh lại đột nhiên muốn đến đây?”
Triệu Vũ lên xe liền buồn ngủ, nghe Lý An Sinh hỏi chỉ rầm rì hai tiếng lấy lệ.
Lý An Sinh không nói nữa. Cậu ta nghĩ, đừng thấy anh cậu ta hồi bé thành tích không tốt, kỳ thật người này hơi bị thông minh!
Năm mới ngày một tới gần, Tưởng Điềm Điềm và Gà Mái cũng bắt đầu rục rịch chuẩn bị cho đám cưới. Bởi vì cả hai đều là bạn tốt của Triệu Vũ cho nên Triệu Vũ tất nhiên phải đích thân ra trận, hỗ trợ chuẩn bị lễ đường bánh kẹo gì đó, cái gì có thể hỗ trợ thì đều hỗ trợ. Cuối cùng Lý An Sinh phải ngăn anh ta lại hỏi: Đám cưới của người khác, anh sốt sắng như vậy để làm gì?
Triệu Vũ “Không phải chớ, lâu vậy rồi mà cậu vẫn ghen với Tưởng Điềm Điềm à?” Anh ta hơi dừng một chút, thần thái như muốn nói bảo bối mau làm mặt dễ thương đi, rồi thỏa hiệp nói “Thôi được rồi, tôi không giúp nữa. Vậy tôi trọng sắc khinh bạn như này, cậu cho tôi mấy điểm?”
Lý An Sinh nghiêm túc cân nhắc một lúc liền nói “Điểm tối đa là một trăm, nhưng em sẽ cho anh một ngàn!”
Triệu Vũ sung sướng như nhận được thư trúng tuyển của đại học Thanh Hoa.
Lý An Sinh không cho Triệu Vũ nhúng tay vào việc của người khác, nhưng bản thân lại càng ngày càng bận, thậm chí đến cuối tuần cũng không thấy ở nhà. Triệu Vũ cũng hiểu, bọn họ bây giờ phải lấy sự nghiệp làm trọng. Với cả, anh ta không giống Lý An Sinh, sự tin tưởng của anh ta với Lý An Sinh là một trăm phần trăm, khả năng Lý An Sinh ngoại tình chỉ có thể chiếm không phẩy không không không không một phần trăm. Nhưng tình hình cứ kéo dài không dứt, Triệu Vũ cũng hơi hơi bất mãn. Chủ yếu là anh ta xót xa bảo bối nhà anh ta đến cả cuối tuần mà cũng không được nghỉ ngơi, ngày nào về đến nhà cả người cũng đều mệt lả. Có một lần, vào thứ bảy, Lý An Sinh mặc dù về nhà rất muộn, nhưng mặt mũi lại hớn hở vô cùng, bộ dạng cũng như thả lỏng hơn thường ngày.
Triệu Vũ cầm áo khoác vắt trên lưng ghế sofa lên ngửi, thấy một mùi nước hoa nhàn nhạt. Không hiểu sao còi báo động trong lòng anh ta ầm ĩ kêu vang, thầm nghĩ quả là ghê gớm! Lý An Sinh này muốn làm phản rồi!
Lý An Sinh tắm xong đi ra “Anh, mai chúng ta đi thử áo cưới với hai người Gà Mái.”
Triệu Vũ bình thường đáp “Ồ, đi thì đi.”
Gà Mái không nói với anh Vũ nhà cậu ta trước mà lại nói cho Lý An Sinh trước? Triệu Vũ cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn buồn bực tự mình đi tắm. Tắm được một nửa, anh ta thật sự không nhịn được nữa, để nguyên cái đầu toàn bọt, quấn khăn tắm đi ra, gọi “Bảo bối, sao trên quần áo cậu lại có mùi nước hoa?”
Lý An Sinh cũng ngơ ngác ngửi quần áo của chính mình, không khỏi bật cười trả lời “Chắc là va phải đồng nghiệp nào đó. Anh, anh mau vào tắm đi, coi chừng bị lạnh.”
Triệu Vũ “Lời giải thích này của cậu không hợp tiêu chuẩn, lưu ban đi.”
Lý An Sinh đứng dậy đẩy Triệu Vũ vào lại phòng tắm, thừa nhận “Vâng vâng vâng, em đây sẽ học thêm một năm rồi lại đến thi.”
Hôm sau hai người đi thử đồ phù rể. Tưởng Điềm Điềm vẫn luôn miệng chê thẩm mỹ của ông anh nhà mình chẳng ra cái thể thống gì, cho nên riêng mục quần áo là phải để cô toàn quyền phụ trách. Cứ thế, hai người bị dẫn tới một tiệm đồ cưới trông có vẻ hết sức cao cấp, chất lượng phục vụ cũng là số một. Triệu Vũ nhìn dãy quần áo kia liền biết giá không hề rẻ. Triệu Vũ là người đầu tiên thay đồ, áo vest quần tây, từng đường cắt đều vừa vặn hoàn mỹ. Thay xong, anh ta ngồi trên ghế sofa của phòng thử đồ nhắn tin cho Tưởng Điềm Điềm: Không phải chứ? Mua đồ tốt như này làm gì? Nhiều tiền quá không biết tiêu vào đâu nữa à?
Tưởng Điềm Điềm tránh nặng tìm nhẹ, nhanh chóng trả lời: Anh, anh mau ra đây đi, chị dâu đẹp trai chết đi được!
Triệu Vũ vừa nhìn, liền có dự cảm chẳng lành. Anh ta tắt máy bước ra. Lý An Sinh đã đứng sẵn ở đó, nghiêng người hướng về phía Triệu Vũ. Lý An Sinh vốn vừa cao vừa gầy, vai rộng chân dài, lúc này mặc vào đồ âu, nhìn quả không khác một người mẫu đang bước đi trên sàn catwalk. Cậu ta không biết Triệu Vũ đi ra, đang cúi đầu chỉnh lại cúc tay áo. Hai mắt rũ xuống, môi mỏng khẽ mím, ánh đèn xinh đẹp chiếu lên khuôn mặt cậu ta, làm bật lên một loại anh tuấn mà lạnh lùng.
Bộ của Triệu Vũ có cùng kiểu với bộ của Lý An Sinh. Anh ta bước đến cạnh đối phương, nhìn vào trong gương, thầm cảm thấy xứng đôi.
Tưởng Điềm Điềm hô hào lôi điện thoại ra chụp lia lịa. Triệu Vũ quay lại nhìn cô hỏi “Có phải hơi long trọng quá rồi không?”
Tưởng Điềm Điềm qua loa đáp “Trong đám cưới mọi người đều nhìn cô dâu chú rể, ai rảnh mà nhìn hai người? Lại nói, phù rể đẹp trai thì bọn em cũng hãnh diện mà.”
Triệu Vũ cảm thấy cô nàng này nói chuyện sao mâu thuẫn thế không biết? Nhưng mà ai bảo cô dâu là to nhất chứ, Triệu Vũ nghĩ nghĩ liền không phản bác nữa. Tiếp đến, cả hai cùng chờ Tưởng Điềm Điềm chọn khăn đội đầu với váy cưới. Cô nàng thử đi thử lại không biết bao nhiêu bộ, dần dần Triệu Vũ cũng mất kiên nhẫn. Đồ trong cửa hàng này thiết kế khá ổn, đến người như Gà Mái mặc lên còn mất đi vẻ văn nhược yếu đuối mà trở nên đẹp trai ngời ngời. Nếu như để Triệu Vũ nói, thì anh ta cảm thấy bộ nào cũng rất đẹp. Vậy nhưng cố tình Tưởng Điềm Điềm lại thử đến bảy tám bộ vẫn chưa thấy ưng. Đã thế cô nàng lại còn phải thử thêm cả đồ phù dâu cho hai cô bạn bận không kịp đến! Cứ thế, hết bộ này thay ra lại đến bộ kia thay vào, xong bộ nào Tưởng Điềm Điềm cũng bắt ba người nhận xét. Triệu Vũ đã thay về lại quần áo của bản thân, lúc này đang ngồi trên ghế chờ chống cằm, buồn chán hỏi “Sao phù rể chúng ta lại chỉ cần thử mỗi một bộ là xong vậy nhỉ?”
Lý An Sinh nghe thế thì sốt sắng “Anh không thích bộ kia sao?”
Triệu Vũ khó hiểu đáp “Trong mắt tôi thì bộ nào cũng giống bộ nào, có gì mà thích với cả không thích? Lại nói, người ta mới là nhân vật chính cơ mà?”
Lý An Sinh tâm tình phức tạp, cúi đầu lật lật điện thoại rồi đứng bật dậy, gọi nhân viên dẫn cậu ta đi chọn thêm mấy bộ âu phục mang tới cho Triệu Vũ xem “Anh, anh thích bộ nào thì thay thử đi.”
Khóe miệng Triệu Vũ co giật “Làm ơn tha cho tôi đi! Bộ vừa nãy là đẹp lắm rồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...