Cuối cùng thì Hạ Duy cũng cảm thấy sợ vị Giang tiên sinh này sẽ báo cảnh sát thật rồi. Thế nên sau khi vận động một lúc thì cô cũng đi ngủ, cảm thấy ngủ ngon hơn rất nhiều.
Nhưng thật không may là hôm sau, khi ra ngoài đi làm, lúc đang ở trong thang máy, cô lại gặp Giang tiên sinh cũng đi xuống tầng dưới. Sau khi Giang Chi Châu trông thấy cô thì rõ ràng là đã do dự trong chớp mắt rồi mới nhấc chân đi vào thang máy, Hạ Duy xì một tiếng coi thường ở trong lòng, có bản lĩnh thì đừng có đi vào. Hai người đứng ở hai góc thang máy, đều không nói gì, cục diện hết sức khó xử. Hạ Duy lấy di động ra, cúi đầu xuống giả vờ đang nghịch điện thoại, lúc tiếng “Đinh” cứu rỗi của thang máy vang lên, cô liền đi ra ngoài mà không hề quay đầu lại.
Vừa ra đến cổng chung cư thì lại nhận được tin nhắn của Diệp Khải: "Tối mai có rảnh không? Tôi mời cô ăn tối. [ vui vẻ ] "
Nhìn thấy tin nhắn của Diệp Khải, tim Hạ Duy bất giác đập nhanh hơn, khóe miệng cô cong lên cười vui vẻ, trả lời anh: "đã nói là lần này đến lượt tôi mời rồi đấy, anh muốn ăn gì?"
Diệp Khải: “Được ăn tối cùng côthì ăn món gì cũng được [ vui vẻ ]”
... Tại sao lại có người đáng yêu trong sáng như thế chứ, thế này thì sao nỡ trêu chọc được đây?
Hạ Duy: “Chúng ta đây đi ăn lẩu nhé n(*≧▽≦*)n”
Diệp Khải: “Được (*≧▽≦*)”
"Haha." Hạ Duy nhìn thấy anh trả lời mình bằng chính cái icon đó liền nhịn không được cười ra tiếng. Quả nhiên là... đáng yêu quá đi mà!
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: tối mai tớ cùng với cậu bé đáng yêu của tớ đi ăn cơm tối...(kêu gào!!!), tự chúc mình vui vẻ may mắn n(*≧▽≦*)n
Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: là cái anh Diệp Khải lần trước à?
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Chính anh ấy đó!
Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: hâm mộ [ khóc ] ngày mai tớ tiếp tục tăng ca, không biết lúc nào mới được nghỉ [ khóc ]
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: tớ còn thảm hơn cậu [ mỉm cười ] tớ còn không biết mình phải bốc gạch trêncông trường mấy tháng nữa đây [ mỉm cười ]
không gầy mười cân không đổi tên: hình như trong chúng ta, người rảnh rỗi nhất chỉ có Hạ Duy thìphải.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: tớ đâu có rảnh rỗi? Cửa hàng sơn móng tay của tớ cũng rất bận rộn mà [ mỉm cười ]
không gầy mười cân không đổi tên: chẳng phải cậu vẫn có thời gian nói chuyện yêu đương đấy sao, thế còn không tính rảnh rỗi
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: [ mỉm cười ]
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Siêu gầy đã nói đúng trọng tâm rồi đấy, nhưng mà cũng nhanh chóng chia tay thôi.
không gầy mười cân không đổi tên: ha ha ha ha ha ha ha
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: [ mỉm cười ] bổn tiên nữ không chấp nhặt với các ngươi.
Tuy ngoài miệng thì nói như vậy nhưng mấy lần yêu đương trước đều thất bại vẫn khiến cho cô hơi lo lắng, thấp thỏm không yên, lần này... Có lẽ sẽ thuận lợi nhỉ?
Đúng! Diệp Khải đáng yêu như thế, nhất định sẽ thuận lợi thôi mà!
Hôm đi ra ngoài ăn cơm cùng với Diệp Khải, Hạ Duy đặc biệt mặc một chiếc váy liền áo mới, móng tay cũng nhờ Tiểu Thu làm lại giúp cô một lần nữa. Tiểu Thu vừa giúp cô vẽ móng tay, vừa hỏi cô: "Hôm nay chị đi hẹn hò à?"
"Khụ khụ." Hai từ hẹn hò làm Hạ Duy sặc, “Coi như thế đi?"
"Hẹn hò với anh chàng đẹp trai lần trước mời chị ăn cơm hở?"
"Ừ." Hạ Duy nhìn đường tim đập vừa được vẽ rất đẹp trên móng tay mình, cảm thấy tràn ngập chờ mong đối với cuộc hẹn tối nay. Quán lẩu là do cô chọn, không dám nói là cô đều đã ăn thử hết toàn bộ các quán lẩu ở thành phố A, nhưng ít nhất cũng ăn hơn nửa rồi, quán lẩu cô chọn lần này là quán mà cô cảm thấy hương vị ngon nhất. Sợ nếu đi muộn chủ quán sẽ không giữ chỗ cho cô nên Hạ Duy đặc biệt tới sớm nửa giờ, không ngờ Diệp Khải đã đứng trước cửa đợi cô rồi.
Có thể thấy hôm nay anh cũng mặc quần áo rất đặc biệt, cả người không có chỗ nào khiến người ta khó chịu nổi, lúc Hạ Duy trêu chọc anh, anh cũng không quan tâm lắm mà chỉ nói là quần áo đều do em gái chọn hộ. Có em gái mà lợi như vậy thì Hạ Duy cũng muốn có. Lần này cô cũng không rụt rè nữa, chọn cả bàn đầy đồ ăn yêu thích rồi xử lý, Diệp Khải cũng không nói gì, chỉ cười hiền. Sau khi ra khỏi quán lẩu, Hạ Duy ngửi thử tay áo của mình, lại không nhịn được kêu ca: "Ôi thôi, cả người toàn mùi lẩu." Biết thế thì không mặc váy rồi.
Diệp Khải nói: "Hóng gió một lát chắc sẽ đỡ hơn thôi." anh tỏ vẻ hỏi ý kiến cô, "Hay là chúng ta đibộ một lúc nhé?"
Trong lòng Hạ Duy rất vui vẻ, cô đưa tay lên vén tóc ở cạnh tại để giấu sự ngại ngùng và khẩn trương của mình: "Được, vừa hay lúc nãy ăn hơi nhiều, đi một chút cho tiêu thực vậy."
Quán lẩu ở ngay gần quảng trường Tinh Quang, không xa chỗ ở của Hạ Duy là mấy, trên đường hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, bất giác đã đến chung cư Hạ Duy ở. cô nhìn thấy tòa nhà quen thuộc trước mắt thì liền dừng lại:
"À, đến nơi rồi."
Diệp Khải sững sờ: "Nhanh vậy à?"
"Vâng." Hạ Duy cười một tiếng, lấy điện thoại di động ra, mở ứng dụng quản lý vận động, "đi được hơn một vạn bước rồi đấy, tôi đã vượt qua được kỷ lục cao nhất của năm rồi này." Diệp Khải cũng hé môi cười mấy tiếng, nhìn chung cư trước mắt: "Chỗ cô ở trông tốt nhỉ."
Hạ Duy nói: "Tôi làm sao mà mua được phòng ở đây, là phòng của bạn tôi đấy, tạm thời cho tôi mượn để ở. Nhưng đúng là điều kiện đây rất tốt."
Trong khu chung cư, diện tích cây xanh rất lớn, hơn nữa còn quy hoạch gọn gàng như công viên, có hoa có cây có hồ nước, mỗi ngày cả sáng sớm hay tối muộn đều có rất nhiều người tản bộ hoặc vận động ở bên trong. cô nghĩ ngợi rồi hỏi Diệp Khải: "anh có bận không? Nếu không bận thì chúng ta có thể đi dạo ở bên trong, cảnh quan ở đây được xây dựng rất đẹp đấy." Mắt thường cũng có thể thấy rõ ràng vành tai của Diệp Khải đang đỏ lên với tốc độ nhanh chóng, Hạ Duy có cảm giác mình như ác bá đùa giỡn nam phụ đàng hoàng vậy, bèn vội vàng giải thích ngay lập tức: "anh đừng hiểu lầm, ý của tôi là chúng ta chỉ tản bộ ở trong công viên thôi mà."
"Ừ." Diệp Khải lên tiếng, nhưng màu đỏ trên tai vẫn không nhạt đi. Lúc này vừa hay có không ít hộ gia đình trong khu chung cư vẫn còn tản bộ, hơn nữa bởi vì đúng lúc xuân về hoa nở nên người cũng nhiều hơn vào mùa đông nhiều. Diệp Khải và Hạ Duy sóng vai nhau đi trên đường đá, đèn đường màu vàng ấm ấp chậm rãi kéo dài bóng dáng hai người.
Nhìn trên đầu đầy hoa đào nở, khóe miệng Diệp Khải khẽ cong lên thở dài: "Trước kia chỉ nghe người ta nói ngắm hoa đào vào buổi tối, không ngờ buổi tối hoa đào lại dễ thương như vậy."
Lúc Diệp Khải nói lời này, Giang Chi Châu lại vừa hay lái đi xe qua hai người. Hôm nay anh và Phương Uyển đi ra ngoài ăn cơm Tây nên trở về muộn hơn bình thường, ánh mắt của anh lướt qua Hạ Duy và Diệp Khải rồi tiếp tục lái chiếc xe về hướng ga ra đã mở.
anh vẫn có ấn tượng khá rõ ràng về vị Hạ tiểu thư ở tầng trên phòng anh. Tuy cô mới đến ở hơn một năm nhưng anh đã gặp cô đưa ba người đàn ông khác nhau về rồi. Người thứ nhất là lúc côvừa mới đến, người thứ hai là lúc nóng nhất của mùa hè năm trước, người thứ ba, chính là người vừa gặp. Dì út đã từng hỏi anh rằng cuối cùng thì anh cảm thấy thích hợp với đối tượng như thế nào, vấn đề này anh cũng không trả lời được, nhưng nếu hỏi ai không thích hợp với anh nhất thìchắc chắn chính là vị Hạ tiểu thư này rồi. một cơn gió đêm bỗng nhiên thổi qua khẽ rung ngọn cây hoa đào, cánh hoa hồng nhạt bay lả tả xuống như một cơn mưa tuyết màu hồng nhạt.
"Oa, đẹp quá!" Hạ Duy không nhịn được kêu lên, mùa xuân quả nhiên là mùa yêu đương.
Diệp Khải cười nhìn cô: "Cánh hoa rơi xuống tóc em rồi."
"A? Ở chỗ nào?"
"Em đừng cử động, tôi nhặt giúp em." Diệp Khải giơ tay lên, nhẹ nhàng gỡ cánh hoa đào rơi xuống tóc cô, khiến cho vài sợi tóc hơi rủ xuống mắt, anh nhìn thẳng lên thì bắt gặp ánh mắt của Hạ Duy.
một giây bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên tim đập nhanh hơn. Có lẽ là ánh trăng làm say lòng người, cũng có lẽ là hoa đào mê hoặc ánh mắt, bỗng nhiên anh có xúc động muốn hôn cô. Nhịp tim của hai người như trống đập rung động đến tận tâm can, Hạ Duy nhìn Diệp Khải ở trước mặt mình càng ngày càng lớn dần, đột nhiên nghiêng mặt sang một bên. Mấy sợi tóc của cô lướt qua môi của Diệp Khải, anh liền giật mình tỉnh táo lại.
"Ôi, xin lỗi em!" Cả khuôn mặt anh đỏ bừng, không biết giải thích thế nào về hành động bất ngờ của mình vừa rồi, "Tôi, tôi thật sự không cố ý đâu... Xin lỗi em!"
Nghiêm túc nói xin lỗi với Hạ Duy lần nữa xong, Diệp Khải bèn vội vàng bỏ chạy, để lại mình Hạ Duy nhìn bóng lưng của anh đang đi xa dần, không nhịn được nở nụ cười.
rõ ràng cô mới là người bị lưu manh đùa giỡn cơ mà, tại sao cuối cùng người vội vàng bỏ chạy lại là anh ấy chứ... Trái tim mới kinh hoảng từ từ hồi phục bình thường, Hạ Duy thở phào một hơi rồi đivề hướng khu số 3.
một con mèo vàng nằm trên bậc thang bên ngoài cổng vừa nhìn thấy Hạ Duy trở về liền “Meow” một tiếng đến ưỡn ẹo đòi ăn. Trong khu chung cư có mấy con mèo lang thang, trước đây Hạ Duy hay cho con mèo vàng này ăn... Được vài Lần thì mỗi lúc trời tối nó liền chờ cô tan tầm ở chỗ này. Lấy trong túi thức ăn của mèo ra, Hạ Duy nhìn con mèo vàng này càng ngày càng béo, nghĩ thầm chắc chắn là nó không chỉ lừa một mình cô cho nó ăn rồi. Tục ngữ nói mười con mèo vàng chín con cặn bã, quả là không hề sai chút nào... Bỗng nhiên cô nhớ lại mấy con mèo lang thang ở trường cấp 3, còn có những lần nghịch ngợm trốn giờ tự học buổi tối đi bắt mèo của thầy chủ nhiệm. Khẽ thở dài một tiếng, cô lấy điện thoại di động mở nhóm bạn thân.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: tớ vừa phát hiện ra, quả nhiên là tớ vẫn không làm được [ rơi lệ ] vừa rồi Diệp Khải muốn hôn tớ, tớ cố gắng một lúc, cuối cùng vẫn tránh né [rơi lệ ]
không gầy mười cân không đổi tên: ha ha ha ha tớ biết ngay mà, Bát Bảo trả tiền cược trả tiền cược ~
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: cmn Hạ Duy, cậu phát bệnh nhanh thế hả! Đến giờ mới vài ngày thôi!
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: các cậu dám mang chuyện này ra để cá cược à [ mỉm cười ][ tạm biệt ]
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: [ ngoáy mũi ]
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: tớ cảm thấy có lẽ nên mời một nhà khoa học đến nghiên cứu bệnh của Hạ Duy, chàng trai đáng yêu như vậy nhìn thôi đã muốn Hôn một cái rồi, vậy mà người ta chủ động hôn cậu còn bị cậu ghét bỏ!
không gầy mười cân không đổi tên: thông cảm với cậu, nhất định là cậu sẽ sống cả đời mà khônghề abc xyz lần nào.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: [ mỉm cười ][ mỉm cười ][ mỉm cười ][ mỉm cười ]
Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: hay là vì nhanh quá? Tiếp xúc một thời gian nữa xem sao.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: [ che mặt ] đàn ông yêu đương nhất định phải làm mấy chuyện chàng chàng thiếp thiếp ấy sao, chỉ yêu thương trong sáng thôi không được sao [ che mặt ]
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ... Tỉnh lại đi cô gái, là đàn ông thì đều nghĩ như thế, không có ai muốn chỉ ngồi nói chuyện yêu đương với cậu đâu.
Hạ Duy tuyệt vọng nhấn nút khóa màn hình. Mèo vàng ục ịc còn đang tập trung ăn thức ăn mèo, Hạ Duy liền véo véo thịt mỡ hai bên của nó rồi đứng dậy lên lầu. Lúc cô chuẩn bị mở điện thoại lần nữa, trong nhóm bạn thân đã có mấy chục tin nhắn, nhưng cô cũng không mở ra đọc mà mở tin nhắn Diệp Khải gửi cho cô một giờ trước.
Diệp Khải: “Hôm nay thật sự rất xin lỗi, tôi cũng không biết tôi làm sao... Nhưng tôi thật sự khôngphải người như thế! Dù sao thì... Xin lỗi em rất nhiều [ khóc ] nếu được..., buổi chiều thứ bảy có thể mời em đi xem phim không, tôi muốn trực tiếp xin lỗi em [ rơi lệ ]”
Hạ Duy ngơ ngác nhìn tin nhắn chằm chằm, rõ ràng nguyên nhân là do bản Thân cô mà lại làm cho đối phương tự trách mình và buồn rầu như vậy. Nhưng vấn đề này cô lại không biết nên nói với Diệp Khải như thế nào, chắc là do ngọt ngào đến quá nhanh, quá đột ngột, cho nên cô mới có hơi kháng cự như vậy. Có lẽ tiếp xúc với nhau một thời gian ngắn nữa sẽ tốt hơn thôi. Ôm quyết tâm như vậy, cô liền trả lời Diệp Khải một chữ "Được".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...