Dì út?
Hạ Duy sững sờ, không còn cảm giác đói bụng nữa. cô nhẹ nhàng liếc mắt nhìn người ngoài cửa thìđồng thời dì út của Giang Chi Châu đang đứng ngoài cửa cũng nhìn thấy cô.
“Người này là...?” Dì út tỏ vẻ nghi ngờ, bà ngẩng đầu nhìn Giang Chi Châu, anh hoàn toàn không đoán ra cảm xúc trong mắt bà ấy là như thế nào.
“cô ấy là...”
“Cháu ở nhà 1908 lầu trên, xuống đây mượn xì dầu ạ!” Hạ Duy nhanh nhảu trả lời chặn miệng Giang Chi Châu. anh xoay đầu nhìn cô một cái, tuy không nói gì thêm nhưng sắc mặt không dễ nhìn chút nào.
“........” Giang Chi Châu im lặng vào phòng bếp lấy chai xì dầu cho cô, Hạ Duy cười cười cầm chai xì dầu, nói với anh: “Cảm ơn, tôi dùng xong thì cầm xuống trả cho anh.”
Giang Chi Châu: “.........”
anh lại cảm nhận được khả năng diễn xuất và xây dựng kịch bản tuyệt diệu của Hạ tiểu thư rồi.
Giải Ảnh hậu lần sau của Kim Ngưu trừ cô ra còn ai xứng đáng nữa chứ.
Hạ Duy đi rồi dì út của Giang Chi Châu mới khó hiểu nhìn cửa mà nói: “Sao cô gái ấy lại chạy xuống lầu dưới để mượn xì dầu chứ? không phải mượn hàng xóm kế bên sẽ tiện hơn sao?”
Giang Chi Châu: “Có thể hàng xóm của cô ấy không ở nhà, hơn nữa vì vấn đề rỉ nước lần trước, bọn con tiếp xúc khá nhiều nên cũng thân thiết hơn một chút.”
“Rỉ nước? Phòng tắm rỉ nước sao, sửa xong chưa?”
“Vâng ạ, đã sửa xong rồi. Hôm nay dì đến đây tìm cháu có chuyện gì không?”
“Chủ yếu là muốn nói với cháu về chuyện của Tôn Kiều Kiều.” Dì út cúi đầu nhìn đôi dép lê Hạ Duy vừa mang, hỏi Giang Chi Châu: “Bắt đầu từ khi nào nhà cháu có dép cho nữ vậy?”
“........” Giang Chi Châu bình tĩnh chế bừa một lý do, “Vì chuyện rỉ nước lần trước, có quản lý, nhân viên sửa chữa và người vừa rồi đến nhà xem nên cháu quyết định mua mấy đôi.”
“Vậy ư?!”
“Vâng.” Qủa nhiên cuộc đời có thể tôi luyện cho mỗi người biến thành Ảnh đế và biên kịch vàng.
Dì út thay dép lê rồi đi vào phòng khách, thấy cảnh tượng trước mắt thì sửng sốt một chốc: “Cháu bắt đầu nuôi mèo và chó từ khi nào vậy?”
“Meow~”
“Gâu!”
“.........” Giang Chi Châu nhìn một mèo một chó trong phòng khách liền đáp, “Đều là mèo hoang chó hoang trong chung cư, cháu thấy tụi nó đáng thương quá nên nhận nuôi.”
Dì út bật cười một tiếng: “Cháu vẫn y hệt như lúc còn bé, bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong ấm áp.” Bà vươn tay muốn sờ A Quất nhưng nó lại kiêu ngạo tránh né, bà thu tay lại, “Dì nghe Kiều Kiều nóicháu huỷ kết bạn với Kiều Kiều trên QQ và Wechat à?”
“Vâng.” Giang Chi Châu không tránh né câu hỏi này, “Nếu đã quyết định không qua lại nữa thì khôngcần thiết giữ phương thức liên lạc làm gì.”
“..... Dì biết nói sao với cái tính này của cháu đây, xem như không làm người yêu được thì còn có thể làm bạn bè bình thường mà.”
Giang Chi Châu nói: “Chúng cháu quen biết là do xem mắt, mục đích quen biết vốn chẳng đơn giản, nhưng lại không có ý định tiến tới thì chẳng phài làm bạn bè sẽ ngượng ngùng lắm sao?”
Có gì phải ngượng ngùng chứ? Dù dì út nghĩ trong đầu như vậy nhưng vẫn nói: “Nếu thái độ của cháu đã kiên quyết như vậy thì không nhắc đến Tôn Kiều Kiều nữa, nhưng dì không đồng ý chuyện con không đi xem mắt nữa để tìm tình yêu đích thực.”
Giang Chi Châu không nói gì, dì út kiên nhẫn khuyên anh: “Nếu như con trẻ lại 5-6 tuổi thì cháu muốn tìm người thế nào dì cũng mặc cháu, nhưng cháu sắp 30 rồi, không thể làm theo hứng như vậy được. Cháu nghĩ tới bố mẹ cháuđi, bọn họ đã lớn tuổi rồi, giao chuyện chung thân đại sự của cháu cho dì thì dì phải cho họ câu trả lời chứ.”
Giang Chi Châu: “Vậy để cháu tự đi nói với bố mẹ."
“....” Cháu quyết tâm muốn độc thân đến cùng sao, dì út thầm nghĩ cũng không thể ép buộc anh quá đáng, nếu không anh sẽ càng chống đối hơn, “Được, vậy trong thời gian này cháu cứ giữ thái độ quyết tâm đó đi, dì về đây.”
“Dì không ở lại ăn trưa ạ??”
“Chút nữa dì còn có việc, đúng lúc đi ngang qua khu này thì lên nói chuyện với cháu một chút, khôngphải là do không yên tâm cháu hay sao.” Dì út thở dài một hơi, con gái mình coi như đã xong rồi, nhưng người cháu trai này không để bà bớt lo chút nào.
“Vậy để cháu tiễn dì xuống.”
“không cần, cháu mau đi ăn trưa đi, để buổi chiều còn đi làm nữa.”
“Vậy được, dì đi đường cẩn thận.” Giang Chi Châu không tiếp tục tiễn nữa, thấy dì đi xuống lầu rồi anhmới lấy điện thoại gọi cho Hạ Duy, “Dì út của anh vừa về, em có thể xuống trả xì dầu rồi đó.”
Hạ Duy: “.........”
cô sợ dì út sẽ quay lại nên cô cố ý chờ thêm vài phút mới ôm chai xì dầu xuống. Giang Chi Châu đã dọn món ăn lên bàn rồi ngồi ở bàn đợi cô.
Hạ Duy cất chai xì dầu vào tủ bếp rồi cũng ra ngoài ngồi xuống bàn ăn. Thức ăn trên bàn còn bốc hơi nóng, Hạ Duy thầm chảy nước miếng nhưng sắc mặt đen thui của Giang tiên sinh khiến cô không dám động đũa.
cô nghiêng đầu, cười nịnh nọt với Giang Chi Châu: “anh không ăn sao?”
Giang Chi Châu nhìn cô: “Sao lại nói với dì anh là xuống đây mượn xì dầu? Em không muốn công khai mối quan hệ của chúng ta sao?”
“Ôi chao, anh thử nghĩ trên cương vị của em đi.” Hạ Duy quyết định nói thật với anh, giải thích, “Nếu như hôm nay anh đến nhà em, mẹ em đột nhiên đến, anh không sợ sao?”
Giang Chi Châu: “.......”
Đúng là anh hơi sợ thật.
“Thấy dì út anh đến, em sợ đến choáng váng luôn, em chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng gặp người lớn.” Hạ Duy nhớ lại còn hơi sợ, “May mà em nghĩ nhanh, nếu không thì hôm nay phải bỏ mình ở chỗ này rồi.”
“.... Em nói quá lên rồi.”
“Em không nói quá, em gội đầu từ hôm trước rồi, đắp mặt nạ dưỡng da cũng từ hôm trước đó! Hôm nay đi ra ngoài gấp gáp nên vẽ lông mày không đẹp chút nào, anh nhìn đi, một bên thô một bên mảnh!”
Giang Chi Châu: “......”
“Còn nữa, quần áo em mặc hôm nay không nghiêm chỉnh chút nào, càng nói càng đáng sợ.”
“.......” Giang Chi Châu thoả hiệp, “Được rồi, ăn cơm đi.”
Thấy cuối cùng Giang tiên sinh cũng nói ra lời đó, Hạ Duy mới cầm đũa lên, nhưng đang ăn cơm thìGiang tiên sinh lại bỗng dưng nói một câu: “Nhưng con dâu xấu cũng phải ra mắt bố mẹ chồng thôi.”
Hạ Duy: “............”
“anh nói ai xấu hả?” Hạ Duy cau mày nhìn anh, Giang Chi Châu đang nhìn cô bỗng dưng bật cười nói: “Bây giờ anh mới nhìn ra, lông mày bên trái hình như là mảnh hơn lông mày bên phải.”
Hạ Duy: “........”
Hôm nay không thể nào nói chuyện được nữa, mọt sách còn muốn yêu đương nữa không đây.
“Bye bye, em quyết định ăn xong bữa cơm này sẽ không để ý đến anh trong vòng 72 tiếng đồng hồ.”
Giang Chi Châu: “......”
Có giỏi thì đừng để ý đến anh nữa đi.
Hạ Duy là loại người nói được làm được, cơm nước xong xuôi rồi ôm A Hoàng lên nhà, bắt đầu chiến tranh lạnh “không để ý đến anh” lần thứ hai.
Lần này cô kiên trì khá lâu, nhưng chỉ được đến giữa trưa hôm sau, là khoảng 12 tiếng...
Tóm lại chỉ cần Giang tiên sinh dùng thức ăn để công kích thì cô không chống đỡ nỗi nữa, thật hèn mà!
Mới đầu Giang Chi Châu còn lo lắng, phải làm sao để dỗ dành Hạ Duy vui vẻ, nhưng bây giờ anh đã tìm được cáchvô cùng thuận lợi, thế nên anh rất vui
Hôm nay là đến ca nghỉ của Hạ Duy nên cơm tối xong xuôi thì ném chén đĩa vào máy rửa bát, rồi hai người làm ổ ở ghế salon trong phòng khách để xem phim.
“Xem bộ Diễn viên đi, không thì series Thượng đế cấm khu cũng được.” Hạ Duy hào hứng đề nghị.
Giang Chi Châu nói: “Em chưa đi rạp xem à?”
“Xem rồi, nhưng em muốn xem lại lần nữa, ngắm Mạc thiên vương thêm lần nữa cũng không chán.”
Tay đang cầm điều khiển TV của Giang Chi Châu bỗng khựng lại, anh quay đầu nhìn cô: “Em thích Mạc Trăn à?”
“Đúng rồi, em là fan hâm mộ của anh ấy từ hồi còn đi học cấp 3 đó, khi trước lý do bọn em quyết định thi trường ở thành phố A phần lớn là do anh ấy ở thành phố A!” nói đến đây Hạ Duy lại hoài niệm khoảng thời gian còn học cấp 3, dù áp lực rất lớn, rất nhiều bài kiểm tra, nhưng đám bạn thân bọn côvẫn luôn chơi chung, tan học thì kiếm chỗ nào đó tụ tập tám về các ngôi sao, “Em nhớ hồi đó trong lớp chỉ cần một người mua tạp chí có ảnh Mạc thiên vương thì mọi người sẽ truyền tay nhau mà đọc. Trước đây anh ấy vẫn chưa nổi tiếng như vậy, nhưng cực kỳ đẹp trai luôn!”
“À.”
“anh biết chuyện đầu tiên bọn em làm khi đến thành phố A là gì không? Ha ha, chính là đi nằm vùng theo dõi trước cổng toà nhà Khải Hoàng, có phải ngu ngốc lắm hay không!” Hạ Duy vui vẻ kể lại, ngay cả ánh mắt cũng sáng long lanh hơn, “Nhưng người ngu ngốc như bọn em cũng có nhiều lắm ha ha ha!”
Lần này Giang Chi Châu không thèm đáp lại chữ à cho cô.
“Bọn em đi xem concert của anh ấy hồi học đại học, kích động đến phát khóc, Sấu Sấu ở nước ngoài nên không đi xem được, cậu ấy cũng muốn khóc nữa, ha ha ha! À, Sấu Sấu chính là người cho em mượn căn hộ này ở đó!” Hạ Duy nói đến đây mới nhận ra hình như cô chưa giới thiệu Giang Chi Châu cho đám Sấu Sấu.
“Chúng ta xem phim hoạt hình đi!” Giang Chi Châu nói, tuỳ tiện lấy một đĩa phim hoạt hình trong hộp đựng đĩa phim, là loại phim hoạt hình cho trẻ con xem.
Hạ Duy: “...........”
Giang tiên sinh đột nhiên tức giận cái gì chứ!
cô ôm A Hoàng ngồi trên ghế salon xem được 5 phút, liền cảm thấy như bộ phim này đang sỉ nhục IQ của cô. A Hoàng lại xem rất chăm chú, vẫy đuôi không ngừng.
Hạ Duy nghiêng đầu nhìn Giang Chi Châu, anh không biến sắc nhìn chắm chằm màn hình, có vẻ rất tập trung.
Hạ Duy: “........”
Nếu chỉ nhìn gương mặt của anh thì cô sẽ cho rằng anh đang xem tin tức thời sự đấy.
“anh tức giận gì chứ?” cô hỏi.
Giang Chi Châu đáp: “anh không tức giận.”
Hạ Duy: “.........”
Người đàn ông này còn nói dối nữa ư!
“Vậy sao anh muốn xem phim hoạt hình?”
“A Quất với A Hoàng thích xem.”
Hạ Duy: “.......”
cô suy nghĩ một hồi mới hiểu đại khái vấn đề nằm ở đâu: “Chẳng lẽ anh không thích nữ diễn viên nào sao?”
“Có, nhưng anh thích tác phẩm cô ấy diễn, không phải thích bề ngoài xinh đẹp của cô ấy.”
“..... nói dễ nghe thì nếu bề ngoài của người đó không xinh đẹp thì anh sẽ để ý đến bộ phim cô ấy đóng sao?”
Giang Chi Châu: “.......”
“Mạc thiên vương đã kết hôn lâu rồi, sao ngay cả dấm chua của anh ấy mà anh cũng ăn là sao?!”
“......” Giang Chi Châu nhếch miệng, nói với cô, “anh không thích em thích người đàn ông khác, dù đó là một ngôi sao đi chăng nữa.”
..... Hoá ra anh cũng ăn dấm với ngôi sao nổi tiếng nữa sao.
“Được, em hứa em thích anh hơn em thích anh ấy, sau này sẽ cố gắng không nhắc đến tên anh ấy trước mặt anh nữa, nên.... bây giờ mình có thể đổi phim của Mạc thiên vương xem được không?”
Giang Chi Châu: “.......”
anh cũng hơi muốn trò chơi “chiến tranh lạnh không đế ý đến đối phương” rồi đấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...