(1) tai họa dồn dập đến một lúc
Tiểu Thu nghỉ việc vô cùng tự nhiên thoải mái, hôm trước vừa nói muốn nghỉ việc, hôm sau đã khôngtới đi làm rồi. Tuy Hạ Duy đã đăng thông báo tuyển dụng trên mạng, nhưng cũng không thuê được người nhanh như vậy. Trong cửa hàng, mấy nhân viên học việc mới tới chỉ biết làm mẫu hoa đơn giản, nên cả ngày Hạ Duy trừ ăn cơm và đi WC thì cơ bản là không được nghỉ ngơi lúc nào.
Lúc về đến nhà cô đã vô cùng mệt mỏi, nằm co quắp trên ghế salon ở phòng khách như chú cún con, dùng một chút sức lực cuối cùng lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị kể khổ với nhóm bạn thân. Vừa mở nhóm ra, cô đã phải há hốc mồm, chắc hẳn hôm nay là ngày đại hung (2) rồi, mọi người thi nhau kể khổ bên trong nhóm chat.
(2) ngày xấu
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: các cậu còn nhớ rõ lần trước tớ kể cho các cậu nghe cái tên mà kể cả ăn cơm cũng muốn đi theo để quản lý mọi người không? Hôm nay phát tiền lương cho công nhân, hắn ta mạnh mẽ khấu trừ lượng công trình của người khác, MD (3) tớ còn chưa dám khấu trừ lượng công trình bao giờ, nhưng hắn lại khấu trừ hơn phân nửa, thật sự là chưa thấy bao giờ. [ mỉm cười ]
(3) một câu chửi kiểu như mẹ nó
Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: cậu trở lại công trường rồi hả?
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Ừ, hôm qua tớ trở về rồi.
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: hắn ta hỏi tớ thu lượng công có đúng không, liệu có thể sai sót gì không, tớ kiểm tra lại một lần cho hắn thấy là đúng, hắn cảm thấy không tìm ra gì để tra hỏi tớ, liền tự ý khấu trừ hơn nửa lượng công trình, MD lúc ấy sắc mặt tớ vô cùng không tốt, tên này cũng quá xấu xa rồi.
Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: công nhân trên công trường không có phản ứng gì à? Đều là tiền người ta vất vả làm ra, làm bao nhiêu thì tự mình phải biết chứ?
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Chắc chắn là có, dù sao tớ đã nói rồi, lúc phát tiền lương thì tự hắn đi giải thích cho công nhân, tớ không liên quan.
không gầy mười cân không đổi tên: hôm nay tớ cũng gặp phải một tên vô cùng kỳ lạ, nói tớ không thích kết giao không thích lấy chồng, có thể là hơi bị autism (4) và high-fun (5) [ mỉm cười ] MD tớ chỉ khôngmuốn quen biết với một tên ngốc như hắn thôi [ mỉm cười ]
(4) tự kỉ
(5) là 1 hình thức quan hệ tình dục có sử dụng chất thích kích như: ma túy đá hoặc chất gây hưng phấn...
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ha ha ha ha du học sinh các cậu nói chuyện nhất định phải thêm vài từ Tiếng anh vào à? [ mỉm cười ]
không gầy mười cân không đổi tên: là hắn ta nói không phải tớ nói [ mỉm cười ] hắn còn nói muốn viết cho tớ một bài thơ [ mỉm cười ]
Tiểu Điềm Điềm Vô Địch:......
không gầy mười cân không đổi tên: hắn nói trước kia hắn cũng từng gặp một girl, là một thiên tài autism, bị bệnh di truyền từ gia đình, xem thơ của hắn viết thì bệnh tình liền đỡ hơn [ mỉm cười ][ mỉm cười ]
Cháo Bát Bảo nữ hiệp:... Muốn đọc thơ
Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: tại sao tớ lại cảm thấy hắn mới bị bệnh về tâm lý nhỉ…
Sau khi Hạ Duy đọc toàn bộ tin nhắn, cô chỉ muốn nói không hổ người một nhà, đen đủi cũng là cả đám đen đủi…
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: hai ngày nay tớ cũng rất không may, cửa hàng sơn móng tay tăng tiền thuê địa điểm, thợ sơn móng tay thì đòi nghỉ việc, nói đi là đi [ tạm biệt ]
Cháo Bát Bảo nữ hiệp:... Vậy cậu phải làm thế nào?
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: tớ có thể làm thế nào được, đang rất tuyệt vọng đây [ mỉm cười ]
Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: thợ sơn móng tay không thể nói đi là đi, chắc chắn trong hợp đồng có quy định, nếu đi sẽ không trả tiền lương tháng trước.
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: chắc chắn tớ sẽ không trả tiền lương [ tạm biệt ]
không gầy mười cân không đổi tên: vì sao cô ấy lại nghỉ việc? Có phải cậu trả lương quá thấp không?
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: trời đất chứng giám, tớ trả lương đã rất cao rồi, tính lương dựa theo thợ sơn móng tay cao cấp, hơn nữa đó cũng chỉ là lương chính [ gặp lại ] hôm nay tớ thử dò xét học viên trong cửa hàng, thì em ý nói là cửa hàng sơn móng tay bên kia bách hóa tới mời đi.
Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: vậy giờ cậu phải tuyển thêm người chứ?
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: phải tuyển, nhưng thợ sơn móng tay giỏi không dễ tìm, may là tự tớ cũng có thể làm được, không thì cửa hàng làm đẹp của tớ đã có thể đóng cửa được rồi
Cháo Bát Bảo nữ hiệp: cho nên chúng ta đều đang vất vả lội ngược dòng à...
không gầy mười cân không đổi tên: mọi chuyện rồi cũng sẽ qua thôi...
Tiểu Điềm Điềm Vô Địch:... suốt ngày tăng ca, chưa bao giờ qua cả
Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: [ che mặt ]
Có khi ngày mai cô phải ra miếu làm lễ cầu may mắn thôi.
Hạ Duy thở dài, đăng một bài trong nhóm bạn bè: "Cạn ly chúc mừng cuộc sống đen tối này! []~( ̄▽ ̄)~* "
Bạn thân của cô liền vào like đầu tiên, gửi cho cô mấy hình chiếc ly cạn chén.
"Có chuyện gì vậy?"
Đột nhiên nhận được một tin nhắn khiến cho Hạ Duy có hơi giật mình, Đào Dự, cái tên này hình như đãthật lâu không nhắc đến.
cô còn nhớ rõ, cái tên này được in dấu trong lòng ở thời điểm rất đẹp.
Hạ Duy: cửa hàng sơn móng tay xảy ra chút chuyện, có thể không kinh doanh nổi nữa [ che mặt ]
Đào Dự: chuyện gì?
Hạ Duy: tiền thuê cửa hàng tăng, thợ sơn móng tay lại nghỉ việc, bây giờ trong cửa hàng chỉ có mộtmình tớ làm orz
Sau khi cô gửi tin này đi, một lúc lâu sau Đào Dự mới trả lời lại: "một mình làm việc ở bên ngoài rất vất vả, nếu không cố gắng được nữa thì trở về đi.”
Trở về đi.
Hạ Duy nhìn chằm chằm vào ba chữ kia, có cảm xúc gì đó chợt dâng lên trong lòng.
Đào Dự là bạn học cùng trường cấp 3 với cô, thành tích rất tốt, đeo kính mắt, vẻ ngoài nhã nhặn. Trong lớp cậu không phải nam sinh đẹp trai nhất, nhưng chắc chắn là nam sinh có khí chất thanh khiết nhất. Lúc đó đa số các bạn nữ trong lớp đều thích ủy viên thể thao cao lớn, đẹp trai, chơi bóng rổ giỏi, riêng Hạ Duy lại luôn chú ý đến Đào Dự.
Bởi vì thành tích học tập của cậu ấy rất tốt nên thỉnh thoảng Hạ Duy lại thích cầm đề vật lý mà có thể cả đời cô cũng không thể hiểu nổi đến hỏi cậu, cậu ấy kiên nhẫn giảng đề cho cô, tuy vậy sẽ làm ảnh hưởng đến thời gian học tập của mình. Những lúc cậu đang giảng, Hạ Duy rất thích nhìn một nửa khuôn mặt của cậu, dịu dànglại chăm chú. Lúc cậu ngẩng đầu lên hỏi cô có hiểu không, cô vô cùng lúng túng.
Chuyện cô thích thầm Đào Dự, mấy đứa bạn thân đều biết, chỉ có Đào Dự là không biết. Cấp ba học tập vất vả, cô cũng không muốn tỏ tình với cậu ấy, cô cảm thấy như vậy là rất tốt rồi. Có thể là do côthường xuyên tìm Đào Dự hỏi bài nên quan hệ của hai người cũng thân thiết hơn so với những bạn khác, thỉnh thoảng còn có thể cùng đi cho mèo hoang trong trường học ăn.
nói đến mèo hoang trong trường học thì số lượng cũng không hề ít hơn trong khu chung cư bây giờ. Chúng cũng không hề sợ người một chút nào, bình thường rất thích nằm phơi nắng ở những chỗ nghỉ chân hóng mát trong trường học, chắc là cũng bị sách vở trong trường học ảnh hưởng nên con nào cũng rất thông minh.
cô chủ nhiệm rất không thích những con mèo hoang này, mỗi lần lớp tự học buổi tối, cứ nghe được âmthanh Meow của mấy chú mèo hoang gọi nhau – tất cả học sinh liền biết, cô chủ nhiệm lại đi bắt mèo!
Mới đầu Hạ Duy và Đào Dự rất lo lắng mèo sẽ bị chủ nhiệm bắt được dạy bảo, lúc đi học giờ tự học buổi tối đều cảm thấy không yên tâm, về sau dần dần phát hiện ra vốn cô chủ nhiệm không phải đối thủ của những con mèo này, cô ấy không chỉ không bắt được mèo, mà còn bị lũ mèo đùa nghịch quay vòng vòng.
Sau này, tất cả học sinh cùng đề nghị, hi vọng trường học không đuổi mèo hoang đi, hiệu trưởng liền đặc biệt tuyên bố ở buổi tập trung, chỉ cần mèo hoang không quấy nhiễu mọi người học tập thì cũng không đuổi chúng đi.
Toàn bộ trường vang lên tiếng vỗ tay rào rào.
Vậy mà chỉ chớp mắt, những chuyện này đã trôi qua được mười năm rồi. Những chuyện ở trường cấp 3 còn rõ mồn một trước mắt, mà bọn họ đều đã trở thành những con người bôn ba vất vả trong cuộc sống.
Mười năm trước, sao cô có thể nghĩ được cuộc sống hiện giờ đen tối như thế này?
Ánh mắt của cô lại trở về ba chữ trên màn hình "Trở về đi", lúc điền nguyện vọng ở trường cấp 3, mấy đứa bạn tốt của cô đều như làm việc nghĩa không chùn bước mà điền thành phố A, siêu gầy thì ra thẳng nước ngoài, lúc đó các cô đều nghĩ trong lòng đến một nơi càng xa nhà càng tốt.
Đào Dự lại không giống các cô, cậu thi đậu đại học trọng điểm một cách đơn giản, sau khi tốt nghiệp lại về trường học cũ dạy học. Trước kia Hạ Duy nghĩ mãi mà không hiểu, tại sao cậu lại lựa chọn trở lại thành phố D, bây giờ thì cô đã có hơi hiểu rõ rồi.
Hạ Duy: chuyện này để nói sau nhé. Trong trường bây giờ còn nhiều mèo hoang như trước không?
Đào Dự: Ừ, không biết tại sao mà tất cả mèo hoang đều thích đến chỗ nghỉ chân hóng mát.
Hạ Duy: ha ha ha ha ha ha ha, chắc là để hấp thu tri thức tinh hoa a 2333
Đào Dự: căn tin vẫn còn bán thịt dê nướng, tớ nhớ trước kia cậu thích ăn nhất món này.
Hạ Duy:... Đêm hôm khuya khoắt sao cậu lại nhắc đến thịt dê nướng
Đào Dự: [ cười trộm ]
Đào Dự: cậu về sẽ đến thăm trường chứ?
Hạ Duy: để nói sau.
Vẫn là ba chữ kia.
thật ra cô cũng không có nhiều tình cảm với nơi ấy, nhưng cô vẫn rất yêu thích những con mèo ấy.
Sau khi chúc Dào Dự ngủ ngon, Hạ Duy sờ lên bụng của mình, hình như... thèm ăn thịt dê nướng. Gần đây bên ngoài chung cư mới mở một nhà hàng bún thịt dê, buôn bán cũng không tệ lắm, lúc Hạ Duy đingang qua đã từng nhìn thấy đang bán thịt dê nướng.
cô nhìn đồng hồ, đã qua mười giờ rồi, nhưng tâm hồn muốn ăn thịt dê nướng lại không thể và đổi được. cô liền cố gắng giãy dụa đứng lên từ trên ghế salon, cầm chìa khóa cùng tiền lẻ chạy xuống dưới.
Cửa hàng bún còn chưa đóng cửa, nhưng thịt dê nướng lại bán hết rồi, ông chủ bảo cô sáng sớm ngày mai tới. Hạ Duy không còn cách nào, đành trở về tay không.
Trưa mai cô sẽ tới!
Chắc là mấy ngày nay áp lực quá lớn, lúc ngủ Hạ Duy mơ mình làm móng tay cho Thiên Thủ Quan âmrồi giật mình tỉnh lại. Sau khi rời giường rửa mặt, Hạ Duy vỗ mặt mình, mỉm cười nhìn mình trong gương: "Cố lên, một ngày đen tối lại bắt đầu rồi."
Buổi sáng vẫn vô cùng bận rộn, toàn bộ hy vọng của Hạ Duy đều dựa vào buổi trưa được ăn thịt xiên nướng nên mới có thể trải qua được. Lúc nghỉ trưa, cô đi xe trở về, nghĩ hôm nay đến sớm như vậy thìcũng không thể bán hết đâu!
Hôm nay đúng là chưa bán hết, nhưng còn chưa bắt đầu bán, ông chủ nói chỉ có buổi tối mới bán thịt dê nướng thôi.
Hạ Duy: "..."
Ông chủ, ông đã từng trải qua cảm giác tuyệt vọng chưa?
Ăn hết một bát bún trong tiệm, cô chán nản lái xe trở về cửa hàng. Buổi chiều khách còn nhiều hơn so với buổi sáng,Hạ Duy và học viên đều loay hoay không ngừng nghỉ, lúc nghe thấy chuông lục lạc ở cửa kêu, trong lòng Hạ Duy liền lo lắng.
một vị phu nhân khoảng hơn ba mươi tuổi đi vào, họ Vương, là khách quen ở đây rồi, mỗi lần cô tới đều là gọi Tiểu Thu làm, lần này cũng không ngoại lệ: "Hôm nay Tiểu Thu không tới sao? Tôi nhớ hôm nay không phải ngày nghỉ của cô ấy."
Hạ Duy cười rồi nói với bà: "cô Vương, thật không may là Tiểu Thu đã nghỉ việc rồi ạ."
"Nghỉ việc rồi hả?" cô Vương nhíu mày, "Tại sao cô ấy lại nghỉ việc? Tôi đặc biệt tới để cô ấy làm móng cho tôi đấy."
Hạ Duy vẫn cười: "thật ngại quá, nếu không thì tôi làm cho cô nhé?"
"cô?" rõ ràng cô Vương không tin tưởng Hạ Duy lắm, chỉ đánh giá cô vài lần, "cô biết làm không?"
Hạ Duy cảm giác nụ cười trên mặt mình sắp không thể duy trì được nữa: "Tôi cũng được đào tạo sơn móng tay chuyên nghiệp rồi, xin cô cứ yên tâm." cô nói xong liền lấy điện thoại di động ra, mở album ảnh cho đối phương xem, "Những ảnh này đều là móng tay tôi làm cho khách, cô có thể xem xem."
cô Vương nhìn, rồi nói: "Được rồi, cô làm sắp xong chưa?"
"Bên này sắp xong rồi, cô chờ một lát."
cô Vương gật đầu nhẹ, cũng đem điện thoại di động của mình ra, mở một tấm hình cho Hạ Duy xem: "Tôi muốn làm như thế này."
Sau khi Hạ Duy trông thấy hình ảnh thì khóe miệng không nhịn được mà giật giật, vị Vương phu nhận này không biết tìm được mẫu này ở đâu, mà hình bên trên móng đặc biệt phức tạp, tuy cô vẫn có thể làm được, nhưng lại tốn rất nhiều thời gian.
"Sao, không làm được à?"
Hạ Duy mỉm cười: "Tôi làm được, trước tiên cô cứ ngồi nghỉ ngơi ở ghế salon đi ạ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...