Tôi Không Có Mượn Ngạnh Mà!
Giang Thành tuy là sinh viên ban xã hội, nhưng vốn từ của cậu lại không thể tính là nhiều. Lúc trước chọn khoa học xã hội cũng là vì thi vào cao đẳng ban này tương đối đơn giản hơn so với số học. Bởi vậy nên trong bụng cậu giờ này phút này chỉ nhảy ra mỗi một từ — phắc.
“Oan gia ngõ hẹp”, “ngược luyến tình thâm”, “đô thị tình duyến”
Giang Thành trong lòng không nhịn được lặng lẽ gắn tag.
Cậu chậm chạp ngẩng đầu, thuận tay cầm lấy nước ép hoa quả trên bàn, “A ha ha ha… Weibo của cậu còn đeo v nha(2)… Quá lợi hại…”
Dư Tử Huyền nhếch miệng cười lộ răng trắng, “Cũng tàm tạm, bình thường viết chút tiểu thuyết mà thôi, ha ha.”
Giang Thành giả ngu phụ họa cười hỏi, “Ô… viết cái gì nha…”
Người kia bỗng nhiên làm ra vẻ kinh ngạc mở to hai mắt, “Ơ ~ Cậu chưa xem qua sao ~ Tôi còn tưởng lúc độc giả nói cậu đạo văn tôi cậu hẳn phải lòng đầy căm phẫn đi đọc chứ ~ Ôi ~ Thật đau lòng…”
“Phụt –“
Giang Thành một ngụm nước trái cây phun lên áo thun Dư Tử Huyền, kinh hoàng trợn mắt, “Cậu đang nói cái gì?!”
Dư Tử Huyền không để ý lắm lấy khăn tay lau lau áo, một hồi ngẩng đầu mặt đầy tươi cười áp sát vào Giang Thành, “Ô ~ Tôi nói gì không phải cậu là người rõ ràng nhất sao ~ Bắc Thành Cựu Quốc ~”
Giang Thành mặt xám như tro tàn cứng ngắc nở nụ cười tiêu chuẩn 15 độ.
Cứu… mạng…?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...