Phòng thẩm vấn.
Đám người Kỷ Tú Hiên phải lấy lời khai mới được cho về, quy trình cũng rất đơn giản. Nhưng tới lượt Kỷ Tú Hiên thì có hơi lâu.
Người thẩm vấn lấy ra hai cái compa siêu to khổng lồ, mặt co rút: "Đây là của cậu?" Đi học ai đem compa? Còn là size lớn.
Kỷ Tú Hiên gật đầu: "Tôi khá thích toán học không gian."
Anh cảnh sát hết biết nói gì, khúc đường đó camera không quay trúng, chỉ có thể lấy lời khai từng người tiến hành dựng lại hiện trường.
Lai hỏi tiếp: "Lần đầu bị mưu sát?"
Kỷ Tú Hiên suy nghĩ: "Đúng vậy." Lạc Minh Vũ mấy lần trước chỉ dám ném đá giấu tay.
Người hỏi: "Có nghi ngờ là ai làm không?"
Kỷ Tú Hiên: "Có, tầm vài ba người." Người cậu đắc tội, có thể lập một cái danh sách khách mời.
Anh cảnh sát cảm thấy manh mối ở đây rồi, chỉ cần điều tra chút: "...Kể tên đi, chúng tôi sẽ mời bọn họ phối hợp điều tra." Chắc cũng tầm 3,4 người nhỉ? Một học sinh trung học thôi, đâu ra bản lĩnh gây chuyện.
Kỷ Tú Hiên đếm đếm: "Lạc Minh Vũ, Diệp Thiên Trần, Lưu Sơn, Kỷ Lợi, Lâm Hà, Lê Văn, Thẩm Minh, đám lưu manh ở quán Ba Con Vịt, Lạc Duẫn, vợ Lạc Duẫn, Lạc gia năm anh em, bạn cùng lớp, bạn khác lớp,..."
"..." Vài ba người? Vài ba chục người thì có!
______
Kỷ Tú Hiên tạm thời không về nhà họ Lạc mà ở tiếp chỗ của Thẩm Lăng. Cậu biết hôm nay mới là tép riu Lạc Minh Vũ sai sử thôi, chưa câu được Tả, Hữu hộ pháp của cậu ta nữa. Lần sau chắc chắn Lạc Minh Vũ sẽ còn ra tay ác hơn.
Hệ thống đôi khi có thể giúp đỡ một vài, nhưng cậu cũng không muốn bị động để Lạc Minh Vũ hoành hành. Tìm một cơ hội trùm bao bố đánh cậu ta thôi.
Ninh Thanh bị thương không ăn được hải sản, ăn thịt cũng không, bữa cơm sinh nhật phải dời lại. Lạc Minh Tuyền bị Ninh Thanh ép buộc, chỉ có thể hầu hạ người ta nên cũng không về nhà.
Lạc Minh Huyền cứng rắn hơn trong chuyện này, bỏ thêm số liên lạc Cảnh Vân, cùng anh điều tra bằng hai con đường khác nhau.
Lạc gia còn mấy móng, Lạc Minh Uyên cả ngày nhốt trong phòng thí nghiệm, ăn uống đều ở trong đó. Lạc Minh Yến cũng không về nhiều nữa, cùng đám bạn bè tụ tập ăn chơi. Lạc Minh Huyên cũng dọn về chung cư riêng của hắn ở, mà trùng hợp cũng ở An Lễ.
Giờ Lạc gia như vườn không nhà trống, Lạc Minh Vũ tâm sự nặng nề cũng không rảnh lo tâm sự mẹ Lạc, cậu ta lại thất bại, lần sau phải nghĩ cách tàn nhẫn hơn.
Ba Lạc mẹ Lạc cô đơn lẻ bóng ăn một mình, cũng không ai hỏi thăm, cũng không khỏi thất vọng tràn trề. Mang tiếng con thành đàn mà không đứa nào quan tâm, bổn phận làm cha mẹ cũng nhói đau, mong ngóng con về từng ngày.
Lạc gia cũng ít khi qua lại với Diệp gia hơn, chuyện của Diệp Thiên Trần hống hách truyền ra ngoài, thề muốn đuổi học Kỷ Tú Hiên, lời hung ác cũng nói ra, Diệp gia không thể nề hà, quan hệ của hai nhà cũng căng thẳng lên.
Chung cư An Lễ.
Lạc Minh Huyên canh chuẩn lúc Kỷ Tú Hiên và Thẩm Lăng dọn mâm ra ăn cái ấn chuông cửa, người tới là khách, anh ta còn đưa tiền cơm, cậu chỉ có thể bóp mũi thỉnh người vào.
An Điệp là khách quen ở đây, tuy không ở cùng nhưng hằng ngày vẫn qua ăn chực. Biết Thẩm Lăng nấu cơm là anh ta rất chăm chỉ hằng ngày chạy qua điểm danh.
Hôm nay Kỷ Tú Hiên thèm lẩu, Thẩm Lăng liền làm. Vừa mới dọn hai cái chén ra, lại phải lấy thêm hai cái nữa: "..."
Lạc Minh Huyên, An Điệp khách không mời, nhìn hai đứa nhỏ bận rộn trong bếp, không ai tỏ vẻ bưng bê giúp.
Lạc Minh Huyên cười nhẹ: "Thầy Bướm của Tú Hiên?"
An Điệp: "...An Điệp là tên tôi, không phải thầy, nhân viên y tế thôi."
Lạc Minh Huyên nín cười rất vất vả: "Chào thầy, tôi là anh ba của nó."
An Điệp: "Kệ anh." Chuyện Kỷ Tú Hiên bị Lạc gia bắt nạt, anh ta nghe kể hết rồi, không có thiện cảm.
"..."
Cạch!
Kỷ Tú Hiên đặt đĩa rau lên bàn, ghét bỏ ra mặt: "Ăn xong biến liền giùm. Còn nữa, không được thả thính thầy tôi."
"..."
Lạc Minh Huyên con cáo già, bị anh ta chú ý không khác gì bị biến thái theo dõi, không đùa chết người không chịu ngừng, tính cách rất ác liệt. Cũng là thằng anh mà Kỷ Tú Hiên kỵ nhất.
An Điệp cảm động, quyết định sẽ chia sẻ cho cậu cái giường trong phòng y tế.
Lạc Minh Huyên buông tay, thôi không chọc ghẹo nữa: "Em và anh hai, may mà đều ổn. Nếu không anh sẽ làm thịt Lạc Minh Vũ thật đó." Anh ta giả bộ không quan tâm không có nghĩa là anh ta không biết gì hết.
Đến nỗi mưu sát người nhà, Lạc Minh Vũ đã chạm vào vảy ngược của anh ta.
Kỷ Tú Hiên không ngoài ý muốn anh ta sẽ biết, nhún vai: "Tôi nói rồi, thù oán của tôi và cậu ta, tự tôi giải quyết."
Bầu không khí căng thẳng làm An Điệp không dám xen miệng, may mà Thẩm Lăng bưng nồi lẩu ra rồi.
Kỷ Tú Hiên híp mắt, lắc ngón tay: "Nếu anh muốn tham gia, đưa phí tham gia đây." Mấy nay ăn không uống không ở chỗ của Thẩm Lăng, người ta cũng ngượng ngùng nha.
Lạc Minh Huyên: "..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...