Cổng trường.
Kỷ Tú Hiên xem như ở lại nhà Thẩm Lăng làm ổ luôn, đi về hai người cũng về chung.
Tống Giang và Cảnh Phong đã phi ngựa về trước rồi, Kỷ Tú Hiên vì đánh bạn học mà phải ở lại dọn vệ sinh, Thẩm Lăng cũng chịu thương chịu khó ở lại giúp cậu.
Nên khi xong việc, cổng trường đã không có ai, vắng hoe, đèn đường cũng lập lòe chiếu sáng.
Chung cư Thẩm Lăng không xa, hai người quyết định vừa đi vừa dò bài, hắn dặn dò: "Ngày mai thi, không được ăn đồ cay. Món khác thì cậu có thể chọn."
Kỷ Tú Hiên dẫu miệng: "...Tôi muốn ăn xiên nướng rắc bột ớt."
Thẩm Lăng kiên định: "Không được, làm nũng cũng vô dụng." Hắn sẽ không mềm lòng đâu: "...Nhưng mà ăn Oden thì được." Oden với xiên nướng, cũng hao hao vậy.
Kỷ Tú Hiên cười trộm nhưng mặt ngoài nhăn nhó: "Vậy tạm chấp nhận."
Hệ thống nói nhanh: [Kí chủ, ở phía sau có chiếc xe-] Nó vẫn là nên cảnh báo trước đã.
Hệ thống vừa cảnh cáo xong, chiếc xe phía sau đã nhấn mạnh chân ga, tức tốc chạy vụt đến, đây là tiết tấu muốn tông chết hai người Kỷ Tú Hiên!
Tiếng xe gần trong gang tấc, đến Thẩm Lăng còn cảm thấy không ổn.
Kỷ Tú Hiên không kịp giải thích nhiều, túm lấy cánh tay Thẩm Lăng. Lúc mũi xe sắp đâm sầm vào, cậu liền ôm hắn né qua một bên, hung hiểm né qua bánh xe nghiền qua.
Ầm!
Thẩm Lăng làm đệm thịt cho Kỷ Tú Hiên, ôm cậu ngã xuống mặt đường.
Khoảng cách quá gần, tài xế không thể quẹo lại cán chết Kỷ Tú Hiên bọn họ lần nữa, chỉ có thể quay đầu xe nhấn ga bỏ chạy.
Kỷ Tú Hiên ngóc đầu lên: [Là ô tô vỏ mỏng, làm xì lốp không khó. Hệ thống!] Cán người còn muốn chạy, đâu có dễ?
[Có ngay!]
Kỷ Tú Hiên chạy theo sau chiếc xe, giả vờ thò tay vào cặp, lấy ra cái compa phiên bản của thầy cô, nhắm chuẩn lốp xe ném qua. Một cái không đủ, phải hai cái.
Thẩm Lăng lồm cồm bò dậy, chứng kiến một màn chỉ có trong phim: "..." Hơi huyền huyễn rồi đó, giải thích cái đi?
Két!
Chiếc xe thuê này hàng secondhand, lốp xe vừa xì, cân bằng không tốt, không chạy tiếp được, chỉ có thể xuống xe bỏ chạy: "Mẹ nó! Ảo vừa thôi!"
Kỷ Tú Hiên rượt theo phía sau, bước chân khựng lại, hô lớn: "Anh Thanh, Lạc Minh Tuyền! Cẩn thận phía trước!"
___
Lạc Minh Tuyền lần này đến tìm Kỷ Tú Hiên, khuyên cậu về nhà ở, anh sẽ không nhúng tay chuyện của hai đứa nhỏ nữa, nhưng Kỷ Tú Hiên là em trai anh, sao có thể nói bỏ là bỏ được?
Vì không để Lạc Minh Vũ hiểu lầm là anh đến đón cậu ta, nên đã lựa giờ hơi trễ chút, cũng như đậu xe ở chỗ khá xa, đi bộ lại trường học.
Ngàn tính vạn tính, thế mà không tính được lại đụng mặt Ninh Thanh!
Vừa qua một ngã tư, Ninh Thanh từ phía bên kia cũng đồng dạng đi tìm Kỷ Tú Hiên. Sắp tới sinh nhật cậu, hôm đó anh ta có show hát ở thành phố khác, nên muốn chúc mừng sớm.
"..." Hôm nay ra đường không xem lịch hay gì? Nói tốt hôm nay Xử Nữ gặp may mà?
Hai người cho nhau trừng mắt, Ninh Thanh toan đi bên trái, Lạc Minh Tuyền toan đi bên phải, nước sông không phạm nước sinh hoạt, nhưng mồm miệng thì không vừa.
Lạc Minh Tuyền: "Thật xui xẻo, gặp ôn thần ạ."
Ninh Thanh: "Chứng tỏ anh đạp phải vận xui, coi chừng giày dính bã chó đó."
Lạc Minh Tuyền: "...Cậu-"
Kỷ Tú Hiên một giọng nói cắt ngang hai người: "Cẩn thận phía trước, anh Thanh, Lạc Minh Tuyền! Hắn ta có dao!"
Gã ta tông người không thành đã tính trước sẽ bị rượt nên thủ sẵn con dao nhỏ trong túi áo. Phía trước có hai người cản đường, gã huy dao qua nhắm ngay Lạc Minh Tuyền nhìn nhu nhược hơn, hung ác nói: "Tránh ra, dao của tao không có mắt đâu!"
Lạc Minh Tuyền không làm rõ chuyện gì xảy ra, phản ứng chậm nửa nhịp, gã ta đã vung dao lao đến!
Lạc Minh Tuyền phản xạ có điều kiện đưa tay lên chắn trước, bảo vệ khuôn mặt. Làm diễn viên dựa mặt ăn cơm, hủy dung là lạnh lạnh sự nghiệp.
Phập!
Keng!
Có người còn phản ứng trước cả Lạc Minh Tuyền nữa, Ninh Thanh từ lúc nghe giọng của Kỷ Tú Hiên đã chạy như bay tới chỗ Lạc Minh Tuyền, chắn dao giùm anh ta. Anh trai ruột của Tú Hiên, Ninh Thanh sẽ không làm như không thấy.
Lạc Minh Tuyền không chờ được đau đớn ập tới, chỉ thấy có người che chở cho mình, con dao bén nhọn rạch một đường ngang cổ tay Ninh Thanh, máu chảy đầm đìa.
Không có giống trong phim đâu, nam chính 300m/s chạy tới, chân dài tám thước đá bay con dao trên tay thành công anh hùng cứu mỹ nhân, ôm người vào lòng.
Thực tế là, Ninh Thanh thay Lạc Minh Tuyền ăn một dao, máu tóe ra nhìn thấy ghê người, tay khác đẩy Lạc Minh Tuyền đi ra chỗ khác để không cản trở anh ta phát huy.
Lạc Minh Tuyền bị đẩy mạnh, chân nọ đá chân chiêu, té ê mông: "..." Lần sau cứu người có thể bớt thô lỗ một chút được không hả!
Ninh Thanh khống chế gã kia thành công, bẻ khớp tay làm gã đau điếng, đá con dao ra xa, quật gã nằm xuống đo đất.
"Chỉ có như vậy mà muốn cướp bóc? Luyện nhiều hơn hai năm nữa đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...