Hệ thống 45 độ ngửa đầu nhìn trăng: [Cũng sắp được một năm rồi đó, kí chủ.]
Kỷ Tú Hiên vừa làm bài tập vừa trò chuyện với hệ thống: [...Làm gì đa sầu đa cảm quá vậy? Còn chưa đâu vào đâu.]
Cậu trọng sinh vào hơn nửa năm trước, hệ thống cũng cùng nhau. Hai bên đều có giao dịch, cậu sắm vai nhân vật, hệ thống ở bên cạnh hỗ trợ làm lại cuộc đời. Nhờ ơn hệ thống, một tháng là cậu lại đổi việc làm.
Mới đó mà đã lâu như vậy rồi. Nếu bây giờ hệ thống đi mất, cậu sẽ ra sao đây?
Hệ thống: [...Ý tôi là, vì cậu sắm vai quá ưu tú, vượt kỉ lục. 10 triệu điểm cậu còn kém 1000 nữa thôi!]
Kỷ Tú Hiên: "..." Ưu tú quá là lỗi của cậu ư?
Nhìn Kỷ Tú Hiên mặt ủ mày chau, Thẩm Lăng nghiêng mặt qua xem: "Là bài tập quá khó à? Có cần tôi giúp không?" Tuần sau bọn họ thi xếp hạng, cậu cảm thấy áp lực cũng hẳn là, ai bảo nổ với đám bạn thân sẽ cầm hạng 1 chứ.
Kỷ Tú Hiên chớp mắt liền biết hắn suy nghĩ cái gì, chống cằm đáp trả: "Bạn học à, người thi hạng chót từ dưới đếm lên như cậu, giúp được cái gì sao?"
Thẩm Lăng khi đối mặt với Kỷ Tú Hiên, nghiêm túc nam tính không được 5 giây đã cười hết lớn, không biết tại sao, ở bên cạnh cậu, hắn cười không ngừng: "Thật ra, tôi giỏi nhất là hóa học đó: 6,44,16,1,8,7* Hiên."
*Nguyên tử khối của nguyên tố hóa học
Hệ thống khỏi khỏi vỗ tay khen ngợi: [Nghệ cả củ!]
Kỷ Tú Hiên đầu óc nóng bừng, lấy sách che mặt lại, chưa thấy ai như hắn, cái gì cũng nói được: "..." Học giỏi thì muốn nói gì thì nói à!
Hắn được nước lấn tới: "Sao vậy, thẹn thùng rồi?" Trêu Kỷ Tú Hiên vui hơn hắn nghĩ, nhất là khi nhìn đến phản ứng của cậu, giấu đầu lộ đuôi.
Hệ thống: [Còn chần chờ làm gì nữa học sinh giỏi, như phù du lao vào ánh đèn ôm ấp đi!]
Kỷ Tú Hiên: [...Nín.]
Thẩm Lăng cười thầm, thôi không đùa cậu nữa, lớn tiếng gọi: "Tú Bà, lại đây." Ngoắc bé mèo đang nằm bò trên bàn lại.
Kỷ Tú Hiên: "??"
Hắn nắm gáy, đưa cho cậu làm ấm tay, xem như lấy lòng cậu: "Đừng thẹn thùng, tôi hiểu mà." Cậu nam sinh nhỏ, chưa trải qua cảm giác được thả thính.
Hiểu cái gì nữa?
Cậu vuốt ve con mèo, mới khô khan bắt chẹt hắn: "...Cậu lậm Truyện Kiều?" Ai đời đặt tên cho thú cưng là Tú Bà đâu?
Thẩm Lăng xoay bút, nhìn cậu: "Không có, chỉ là bên cạnh tôi có người khá giống nhân vật trong truyện."
Kỷ Tú Hiên đần mặt ra, nhìn thiểu năng trí tuệ mà nhìn hắn: "Cậu cảm thấy tôi giống Thúy Kiều?" Đừng đùa, cậu không có bán mình chuộc cha.
Thẩm Lăng nín cười, để sát vào cậu, chậm rãi nói: "Hồng nhan họa thủy."
"..."
Hắn đứng lên: "Để tôi pha trà sữa cho cậu." Vui thật.
Kỷ Tú Hiên vùi mặt vào trong lớp lông mềm mại của Tú Bà dụi dụi, đỏ lỗ tai. Thẩm Lăng này một ngày không chọc cậu thì sẽ chết à?
Rồi có để người ta học hành tử tế được không đây!
______
Vài ngày sau.
Trường học.
Kỷ Tú Hiên và Thẩm Lăng cùng đi học cùng ra về, đã thành thói quen. Mấy thằng bạn thấy nhiều cũng không tò mò nữa. Chỉ cảm thấy từ khi Thẩm gia xảy ra chuyện, Thẩm Lăng thay đổi rất nhiều. Còn Kỷ Tú Hiên thì, học, học nữa, học mãi.
Tống Giang vỗ bàn: "Tú, tao mới nghe được tin động trời, mày thích thằng chó Diệp hả?"
Kỷ Tú Hiên xém thì bẻ đôi cây bút bi, như nuốt phải ruồi bọ: "Tào lao, đứa nào đồn bậy đó? Có tin tao đập cho rớt xi nhan không!"
Tống Giang đổ mồ hôi lạnh: "Thì tao nghe Lạc Minh Vũ với Thẩm Nghiên nói chuyện mới biết đó. Giờ thì có thêm một đống lời đồn về mày nữa rồi đó con."
Nếu là kiếp trước thì chuẩn cơm mẹ nấu rồi. Giờ Diệp Thiên Trần không khác gì con gà tây trong mắt cậu đâu: "Lại đồn? Bọn học sinh Nhất Tây này rảnh rỗi gớm."
Cảnh Phong trả lời: "Đồn mày vì yêu sinh hận, lung tung cắn người, chèn ép Lạc Minh Vũ."
Kỷ Tú Hiên bực bội: "Nhảm nhí, cũng không soi nước tiểu coi mặt mình xấu cỡ nào. Còn bằng Thẩm Lăng đẹp-" A, lỡ mồm khen hắn.
May mà hắn không ở đây, đi mua nước chưa về, nếu không lại tự mãn.
Có một bạn học ghét bỏ đi đến, hếch cằm nói với Kỷ Tú Hiên: "Bạn Diệp kiếm mày kìa, ra ngoài gặp người ta." Cậu ta không ưa Kỷ Tú Hiên, nhưng Diệp Thiên Trần nhờ vả nên cậu ta miễn cưỡng chuyển lời.
Cậu híp mắt, đang ngứa tay thế mà có bao cát tự động dâng lên cho đấm: "Thu đôi mắt chó của mày lại, thái độ với ai? Thằng đó gọi thì tao phải ra?"
Kỷ Tú Hiên đạp một chân: "Cút." Tưởng mình cao thượng lắm? Con nhà giàu thì giỏi?
Bạn học hống hách ôm bụng ngã xuống: "Á!" Cậu ta mới hếch cái cằm thôi mà ăn đấm rồi. Kỷ Tú Hiên vẫn là cái tính cách cũ!
Mấy học sinh khác như con thỏ hỏn lọn, nhưng không ai dám lại đỡ học sinh xui xẻo kia lên, tránh bao xa có bao xa, im thin thít.
Diệp Thiên Trần bước vào, khó chịu ra mặt: "Kỷ Tú Hiên, cậu đừng có quá đáng!" Có khác gì cậu không để hắn vào trong mắt đâu.
Kỷ Tú Hiên: "Mày quản tốt Lạc Minh Vũ của mày đi, đừng để cậu ta suốt ngày sủa bậy."
Diệp Thiên Trần lạnh lùng: "Đừng trách tôi không báo trước, tuần sau có kết quả thi, làm trước chuẩn bị mà lăn khỏi Nhất Tây đi!"
Thẩm Lăng lúc này bước vào lớp, nhìn Diệp Thiên Trần đang cản lối, không khách khí đẩy qua một bên, cười nhạt: "Gáy sớm ăn gì, Hiên?"
Kỷ Tú Hiên khoanh tay, đáp vần: "Gáy sớm ăn shit!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...