Kỷ Tú Hiên nghe tin Thẩm Lăng có thuê nhà riêng liền xách giỏ vào ở cùng. Hắn mà còn ở kí túc xá thì cậu sẽ lựa một trong ba đứa Ninh, Tống, Cảnh để tạm trú.
Hệ thống: [Cũng đâu cần rời đi Lạc gia đâu? Sắp tới tiệc sinh nhật, một đoạn cốt truyện quan trọng như vậy?]
Kỷ Tú Hiên: "Chúng ta phải chừa cho Lạc Minh Vũ chút không gian phát huy. Chó cùng rứt dậu, vậy mới dễ bắt bài được."
Hệ thống: [Không giống phong cách của cậu lắm ha?]
Cậu không phủ nhận: "Nếu để Lạc gia biết bộ mặt thật của Lạc Minh Vũ, hay phải nói là Thẩm Minh Vũ. Chắc sẽ rất đặc sắc." Hiềm khích của Thẩm gia và Lạc gia, bây giờ mà Lạc Duẫn biết, ông ta đang nuôi con giùm đối thủ một mất một còn, chắc tại chỗ nổ mạnh luôn quá.
Hệ thống ách thanh: [Sao cậu biết!?] Rốt cuộc nó bỏ qua chương nào rồi? Sao kí chủ nhà mình đã biết hết cốt truyện?
Kỷ Tú Hiên chỉ cười không nói: "Mày đoán."
[...] Chỉ số thông minh bị kì thị.
Thẩm Lăng chờ đã lâu, nội tâm nhảy nhót còn mặt ngoài thì mỹ nam ngại ngùng, dẫn cậu lên nhà, ấn thang máy: "Nếu Hiên thích, dọn tới ở cùng cũng được." Căn hộ của hắn ở tầng 4.
"..." Là lời nói khách sáo hay nói thật vậy?
Kỷ Tú Hiên đi theo hắn đến phòng chung cư xa hoa, 4 phòng 1 sảnh, rộng rãi, sạch sẽ. Thẩm Lăng từ kệ để dép rút ra một đôi dép bông đáng yêu cho cậu mang vào: "..." Tinh ý, cho thêm điểm.
Cửa nhà vệ sinh bật mở, người mà cậu không ngờ tới cũng có mặt: "Thầy Bướm?"
An Điệp run tay, đóng cửa cái rầm: "..." Dự cảm bất hảo.
______
Quán cà phê X.
Lạc Minh Vũ bịt cả người thành ninja vào quán cà phê, chọn góc khuất ngồi xuống, gọi một ly nước lọc, kính râm với khẩu trang cũng không dám gỡ ra, sợ bị bắt gặp.
Kỷ Lợi đi tới, cầm theo một tập hồ sơ, đi về phía cái bàn đã đặt trước, đẩy tài liệu qua. Ông ta ngồi xuống, vào thẳng chủ đề chính: "Chúng ta có thể hợp tác, tao muốn mày thâu tóm Thẩm gia, Thẩm Minh phải được an toàn. Đổi lại, tao sẽ giúp mày trừ khử Kỷ Tú Hiên."
Lạc Minh Vũ hơi nheo mắt, Kỷ Lợi, ông ta là cha ruột của cậu ta. Nhưng cậu ta không những không cảm thấy thân thiết mà chỉ thấy chán ghét thôi. Còn nói muốn trừ khử Kỷ Tú Hiên, cũng mạnh miệng gớm.
Kỷ Lợi đắc ý như vậy đương nhiên là có chuẩn bị trước. Ông ta muốn loại bỏ nhân tố dư thừa là Kỷ Tú Hiên, sắp xếp một bàn cờ với con tướng tủ là Lạc Minh Vũ này. Thế mà ra ngoài ý muốn, thằng con hoang Thẩm Lăng vậy mà vùng lên! Thằng Kỷ Tú Hiên vậy mà đổi tính nết!
Nhưng không sao, ông ta còn có thể xoay chuyển thế cờ được.
Lạc Minh Vũ chưa tỏ ý kiến, cậu ta lật xem tài liệu, nỗi bất an càng mạnh khi lia mắt đến báo cáo xét nghiệm ADN, trừng lớn mắt.
Sau một lúc, cậu ta mới đồng ý: "Được, tôi muốn ông làm cho nó biến mất, càng sớm càng tốt." Chỉ cần thằng thiếu gia thật biến mất, những anh trai khác sẽ không còn luyến tiếc gì nữa mà chuyển qua xum xoe cậu ta như lúc đầu.
Kỷ Lợi ông ta chỉ chú ý đến lợi ích, lòng tham không đáy, cười nhạt: "Lạc thiếu gia, hợp tác vui vẻ."
Lạc Minh Vũ kinh thường liếc nhìn ông ta, cũng không làm nghi thức bắt tay: "Hợp tác vui vẻ."
Rồi Lạc gia và Thẩm gia, sẽ về tay Lạc Minh Vũ này!
Cách đó không xa.
"Sao vậy Phong?" Vỗ vai Cảnh Phong đang ngẩn người.
Cảnh Phong lắc đầu, cảm thấy là mình bị ảo giác, Lạc Minh Vũ sao lại ở đây được: "Anh, chắc em bị quáng gà rồi, mua xong chưa, em về nhỏ mắt cái."
Cảnh Vân: "..." Nam sinh trung học thời nay thật biết đùa.
______
Nhà Thẩm Lăng.
Kỷ Tú Hiên ngồi bắt chéo chân, uống một ngụm trà sữa, lên tiếng: "Vậy, cậu với thầy Bướm là cậu cháu? Mẹ cậu và thầy ấy là chị em?"
An Điệp ở lì trong nhà Thẩm Lăng đuổi cổ thế nào cũng không đi. Vừa thấy mặt Kỷ Tú Hiên liền khóa kéo quần cũng chưa kịp kéo, xỏ đôi dép lào chạy liền một mạch, rất có quyết tâm một đi không trở lại.
"..." Cậu là hồng thủy mãnh thú? Cá voi sát thủ à? Chỉ mới chơi đùa trái tim thiếu nam của anh ta một chút thôi mà. Cậu cũng đổi tánh rồi!
Thẩm Lăng cũng có nuôi mèo, là mèo tam thể màu nâu đốm trắng, hắn vuốt ve: "Ừ, mẹ tôi họ An. Thật ra tôi cũng không phải người Tây Thành."
Mỹ nam và mèo, cho phép cậu thưởng thức một lúc.
Hắn đặt mèo con vào lòng cậu, rót thêm miếng trà sữa vào cốc: "Cậu không ngạc nhiên chút nào, vậy chắc là đoán được rồi?"
Kỷ Tú Hiên giả ngu, vuốt lông mèo, còn nựng vài cái: "Đoán cái gì?" Đoán hắn tại sao giả vờ yếu đuối hay đoán hắn thật ra tính cách rất xấu xa?
Đâu có liên quan gì đâu, cậu chỉ cần biết, Thẩm Lăng sẽ không hại cậu là được. Phản diện thì sao chứ? Chính cậu cũng là nam phụ ác độc đây này.
Hệ thống cảm động chen mồm: [Thật ra hai cậu rất xứng đó, happy ending đi, hệ thống bọn này ra đi cũng yên tâm hơn.]
Kỷ Tú Hiên: "..." Ngữ điệu của hệ thống cứ như mẹ già bệnh tật trước khi lâm chung dặn dò con gái gả cho ông lớn cầu bao nuôi, hay cậu lag?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...