Kỷ Tú Hiên câu được câu không cùng Vương Nhạc trò chuyện, đích đến là nhà vệ sinh.
Vương Nhạc tò mò: "Em là em hàng xóm của anh Thanh hả? Hồi nhỏ ảnh thế nào vậy?"
Kỷ Tú Hiên suy nghĩ một chút lựa từ: "Trẩu tre, phản nghịch, bỏ nhà đi bụi, độc cô cầu bại."
Vương Nhạc: "..." Có nói nhầm người không em?
Hệ thống thình lình tới một câu làm cậu suýt thì són ra quần: [Nhắc nhẹ ở phía trước có đoạn cốt truyện nha: Lạc đại thiếu và nhị thiếu dẫn Lạc Minh Vũ đi Tinh Hiển Lâu ăn cơm.
Lạc Minh Vũ ăn được một nửa thì mắc tè, một mình chạy đi kiếm nhà vệ sinh không may đụng phải lưu manh sàm sỡ, muốn chơi full HD với cậu ta.
Khúc sau là anh hùng cứu mỹ nhân đi tè.]
Kỷ Tú Hiên hóp bụng: "..." Bây giờ cười lên thì sản phẩm nhảy ra hết, cậu nhịn chút nữa.
Trước lối vào nhà vệ sinh có hai người đang lôi lôi kéo kéo, người lôi là lưu manh trong miệng hệ thống, say xỉn, gã nắm lấy cánh tay Lạc Minh Vũ hỏi tới hỏi lui: "Một đêm 500 thế nào? Không thì 1 triệu! Đi theo anh đi mà."
Lạc Minh Vũ sắc mặt đặc sắc, chán ghét cùng khinh thường, vùng vẫy: "Buông tay ra, nếu không tôi la lên đó." Đúng là không có ánh mắt, dám nói mấy lời sỉ nhục như vậy với cậu ta, sau hôm nay gã này sẽ biết mùi ngay.
Gã say xỉn, nắm chặt không buông, siết tay cậu ta: "Đừng có mà không biết điều, tao nhìn trúng mày là phước phần của mày, ở đó mà chống đối!"
Lạc Minh Vũ vừa hoảng vừa tức: "Biết tôi là ai không, là Lạc thiếu gia đó! Các anh của tôi sẽ không bỏ qua cho anh!"
Gã cười như được mùa: "Còn Lạc thiếu gia, Thẩm Minh tao mới không sợ!"
Thẩm Minh, con trai của Thẩm Hải đứng hàng thứ hai trong Thẩm gia.
Lạc Minh Vũ tức gần chết, dùng từ càng ngày càng khó nghe, Thẩm Lăng cũng không vừa, lời thô tục một cái sọt từ miệng mà ra.
Kỷ Tú Hiên thèm đè đầu hai con người dơ bẩn này xuống hố phân.
Vương Nhạc cũng thấy được, anh ta lôi kéo Kỷ Tú Hiên lùi về phía sau, nói: "Thẩm gia gần đây càn rỡ lắm, tốt nhất đừng chọc bọn họ." Vương Nhạc người nhà cũng không giàu có gì, nếu vì cứu người mà bị ghim thì sao sống nữa, lại còn là người không quen biết, hết cứu.
Kỷ Tú Hiên hồi nãy uống nước hơi nhiều nên giờ nín nữa chắc bể bọc: "Anh đừng lo, em tự xử được, anh đừng để bị liên lụy." Hết chỗ lôi kéo rồi hay sao mà cứ phải đứng trước cửa phòng vệ sinh của người ta, mắc vệ sinh rồi còn xếp hàng chờ hả.
Vương Nhạc cuốn quýt ngăn: "Cứu người là tốt, nhưng mà Thẩm gia khó chọc lắm em ơi." Ba nhà lớn Lạc, Thẩm, Diệp chọc ai trong đó một người thì khó sống ở Tây Thành.
Cậu lắc ngón tay: "Em có cứu đâu, mắc tè thì đi tè thôi.
Anh đi chung không?" Cậu nhớ Vương Nhạc cũng mắc lắm mới đòi đi chung.
Giờ đang mắc, không đi cho kịp, lỡ sỏi thận thì khổ.
"...Đi, có gì em núp sau lưng anh." Anh đâu thể để em của đội trưởng bị vạ lây được.
Đi rải nước tiểu thôi mà cũng khó khăn.
Kỷ Tú Hiên cho một ánh mắt trẻ nhỏ dễ dạy qua, hai tay đút túi đi ở phía trước, treo lên mặt nạ nổi loạn tuổi teen, hệ thống cũng buff thêm BGM Fairy Tail cho hợp không khí.
"..."
Lạc Minh Vũ thấy có người tới liền muốn kêu cứu giúp, nửa đường nghẹn trong cổ họng khi biết người tới là ai, bèn đổi qua nhìn Vương Nhạc, đáng thương cực kỳ: "Anh ơi anh giúp em với, anh ta quấy rối em."
Kỷ Tú Hiên tiến lên một bước đứng trước mặt Thẩm Minh, xem thường: "Cút ra." Chỗ khác cho người ta đi vệ sinh.
Khí phách hai chữ cút ra, em đội trưởng ngầu vãi!
Thẩm Minh uống rượu, cả người lâng lâng, mắt nhìn Kỷ Tú Hiên, liếm môi khô khốc: "Lại tới một em trai xinh tươi, chúng ta ba người cùng chơi đi." Bé này thuộc kiểu đáng yêu boy, chơi lên chắc rất sảng.
Hệ thống thắp nén nhang: [Một giây trước thảm họa.]
Vương Nhạc nào để em trai bị sỉ nhục: "Chơi cái đầu mày, nói chuyện ghê tởm muốn chết." Cũng không nhìn lại cái mặt mo của mình coi đáng bao nhiêu Việt Nam đồng.
Thẩm Minh cười biến thái: "Chú em cũng có thể, tao không ngại chơi ba đứa bây một lượt." Gã đưa tay muốn túm Kỷ Tú Hiên lại gần.
Lạc Minh Vũ biết Vương Nhạc là một đám với Kỷ Tú Hiên, xụ mặt chán ghét.
Kỷ Tú Hiên có tiền ăn cơm ở Tinh Hiển Lâu? Một bữa cơm cũng mấy chục triệu chứ không ít đâu.
Thằng xóm nghèo đó mà có tiền cái gì, chắc là bị ông chú già nào bao nuôi rồi!
Kỷ Tú Hiên cười tươi như bông, lắc cổ tay: "Mày muốn chơi chứ gì, tao chơi với mày!" Đột ngột nắm đầu tóc Thẩm Minh, đập vào tường.
Uỳnh uỵch! Bang!
Sức của Kỷ Tú Hiên không phải nhỏ, Thẩm Minh lại còn đang say không phòng bị, thành công bị đánh bất ngờ, la lên trong đau đớn, thanh tỉnh trong chốc lát: "Á a a!" Da đầu của gã giống như bị kéo trọc luôn vậy, đầu ong ong kêu, thái dương cũng đau đớn bén nhọn.
Lạc Minh Vũ nhân cơ hội thoát khỏi vòng vây, mặt xanh lè, thầm cổ vũ hai người đánh tơi bời hoa lá càng tốt, để Lạc Minh Huyền hai anh em nhìn chắc có trò hay nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...