Liên tiếp bị ăn bơ, Lạc Minh Yến không phục, cũng chậm rì rì mò theo sau.
Hắn không chỉ muốn thuyết minh thân phận mình mà còn muốn cậu nhường cho mô hình không tốn tiền nữa kìa.
Hiếu kính anh trai là hắn đây.
Kỷ Tú Hiên cũng lười để tâm có thêm một cái đuôi nhỏ đi theo, nên chơi thì chơi.
Lạc Minh Yến nhiều lần đi lên muốn đáp cái lời nói thì bị cắt ngang, không phải bị Thẩm Lăng chặn ngang một chân thì cũng bị Kỷ Tú Hiên nhắm ngay cái mũi mà mắng.
Định lừa mua mô hình của cậu, đâu có dễ!
Thêm một giỏ hàng nữa bị lấp đầy, Kỷ Tú Hiên còn chưa đã thèm, nhưng bụng nhỏ đã biểu tình rồi, không thể không ngừng lại cuộc chơi.
Thẩm Lăng tri kỷ nói: "Gần đây có chợ đêm, chúng ta qua bên kia ăn tối đi?"
Kỷ Tú Hiên gật đầu, viết địa chỉ giao hàng mấy món đồ về Lạc gia, trả phí ship xong xuôi rồi mới vỗ mông bỏ chạy.
Lạc Minh Yến vẫn còn cứng đầu cứng cổ đi theo.
Với tình tình của hắn, lúc này hắn đang tính kế chơi xỏ người khác rồi.
Quả nhiên, vừa ra trung tâm game hắn liền gấp không chờ nổi kéo cánh tay Kỷ Tú Hiên không buông, một bộ khổ không thể tả, la lớn: "Lạc Tú Hiên, sao em lại trộm tiền của mẹ đi chơi game tới giờ này mới ra? Có biết cả nhà đang tìm em không hả?"
Hắn la một giọng đủ để xung quanh người nghe được rành mạch, hấp dẫn người đi đường chú ý, có người bắt đầu còn chỉ chỉ trỏ trỏ bọn họ.
Trung tâm game thì được xây ở chỗ gần phố đi bộ và chợ đêm, xung quanh đường đi cũng thuận lợi, người đến người đi tấp nập.
Lạc Minh Yến và Kỷ Tú Hiên lúc này giằng co, có rất nhiều người hiếu kỳ quay xung quanh bọn họ xem là có chuyện gì.
Lạc Minh Yến muốn chính là hiệu ứng đám đông này, ép chết tính tình kiêu ngạo của Kỷ Tú Hiên.
Còn không mau ngoan ngoãn đầu hàng mà đưa mô hình cho hắn.
Kỷ Tú Hiên phản ứng chậm nửa nhịp, cổ tay bị nắm chặt, Lạc Minh Yến lại tới nữa: "Anh xin em Tú Hiên, em đừng ham chơi nữa về nhà với anh đi." Hắn nói được chân thật tình cảm, nói đến hắn cũng sắp cảm động theo luôn rồi.
Thẩm Lăng trơ mắt nhìn, không biết nên vào can hay đứng nhìn, dù sao cũng là chuyện nhà của Lạc gia.
Coi bộ cũng hay hay.
Đám người càng bu càng đông, chỉ vào Lạc Minh Yến đang chân thành tình cảm khuyên Kỷ Tú Hiên.
Mấy bà tám thấp giọng thảo luận với nhau, có người còn khuyên nhủ Kỷ Tú Hiên mau về nhà với anh trai đi.
Lạc Minh Yến cầm cổ tay cậu, vừa nén bi thương vừa thất vọng, còn quỳ xuống cầu xin.
Đây là hắn học Lạc Minh Tuyền tự do phát huy, ảnh đế dạy, sao không cảm động cho được.
Kỷ Tú Hiên đáy mắt lạnh nhạt, cảm giác như mình bị đạo đức bắt cóc lần nữa lại tới.
Liếc nhìn Lạc Minh Yến, cậu cười lạnh, chỉ có mình anh biết diễn sao, tôi cũng biết diễn kịch nữa nhé.
Kỷ Tú Hiên biểu tình thay đổi một cái chớp mắt, cậu trừng mắt nhìn cái tay đang nắm lấy cậu của Lạc Minh Yến, vội vàng vùng vẫy mạnh ra, thái độ ngạo mạn lại xa cách, xuất hiện một tia hoảng loạn: "Anh là ai? Tránh xa tôi ra, tôi không quen biết anh!" Dù diễn kịch cũng không quên nhân cách phản nghịch của mình, cậu là chuyên cmn nghiệp rồi.
Lạc Minh Yến cười ưu thương nhìn mu bàn tay bị đánh mạnh: "Anh là anh của em đây, Lạc Minh Yến, em đừng giả vờ không quen anh."
Chỉ cần hắn nói tên ra, thế nào cậu cũng sẽ quen hắn thôi, Lạc Minh Yến tên này không ai giả danh được đâu.
Chỉ cần cậu biểu hiện ra một chút quen thuộc, hắn nhất định sẽ chớp lấy thời cơ túm cậu về nhà.
Kỷ Tú Hiên vào trạng thái anh là ai tôi không quen biết anh, biểu cảm vừa mịt mờ vừa ngạc nhiên: "Tôi không quen, nhà tôi là con một.
Dòng họ Uchiha chỉ còn lại mình tôi thôi."
Thẩm Lăng: "..." Lại tới nữa.
Không chờ Lạc Minh Yến tiếp tục, cậu đã nhảy cẫng lên, ánh mắt sắc bén mà chỉ vào hắn, ra đòn phủ đầu: "À ha, tôi biết rồi.
Có phải anh là tội phạm bắt cóc trẻ em không hả?"
Lạc Minh Yến sững sốt: "Ha?" Gì mà bắt cóc trẻ em? Nhìn hắn giống lắm sao?
Hắn nhíu mày vì bị bôi nhọ, nắm cánh tay cậu lần nữa, siết chặt: "Đừng có đùa giỡn nữa, về nhà với anh."
Kỷ Tú Hiên vùng vẫy, giằng co kiên quyết không để bị kéo đi, biểu tình vừa hoảng loạn vừa đáng thương: "Ai da đau quá, tôi đã nói là không quen anh rồi mà, mau bỏ ra!"
Đám đông rốt cuộc có người phát hiện không thích hợp, Kỷ Tú Hiên biểu hiện không giống như làm bộ, rõ ràng là cậu không quen biết thanh niên này!
Có người đối với Lạc Minh Yến nói: "Cậu này, thằng bé đã nói là không quen cậu rồi, sao còn không buông ra? Thằng bé bị đau kìa!"
"Đúng đó! Thằng nhỏ nhìn đau quá chừng."
"Thanh niên kia, buông thằng bé ra rồi từ từ nói!"
Lạc Minh Yến yếu thế phản bác, lúng túng giải thích: "Tôi là anh nó, nó chỉ là giận lẫy giả vờ không quen biết tôi thôi!"
Bây giờ đưa em trai về nhà cũng bị làm khó dễ nữa?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...