Tôi Không Cần Tình Cảm Này Nữa


Lạc Minh Vũ nhấp môi, buồn buồn cúi đầu.

Cậu ta không phải lần đầu bị khuyên nhủ không cần xao nhãng việc học.

Học cái gì mà học! Tỏa sáng lấp lánh mới là ước muốn của cậu ta!
Lạc Minh Tuyền không để ý sẽ dạy hư em trai này kia, diễn viên cũng là một nghề hot hiện giờ, không nên nhìn quá phiếm diện: "Anh, em chỉ dẫn Minh Vũ đi chơi chơi thôi, em ấy còn là học sinh, em có chừng mực."
Lạc Minh Vũ cũng đúng lúc lúc trưng ra vẻ mặt buồn bã mất mát, rưng rưng chợt khóc, làm người nhìn đến mà muốn bảo hộ, chăm sóc.
Lạc Minh Huyền còn có thể nói gì nữa? Đương nhiên là ngầm đồng ý cho Lạc Minh Tuyền đưa Lạc Minh Vũ đi quay chương trình rồi.


Minh Vũ chọc trúng manh điểm của hắn, hắn không thể lại dạy đời tiếp nữa.
*Manh điểm\=điểm yếu, sở thích, nhược điểm
Lạc Minh Vũ đương nhiên là một bộ nhu nhu mềm mềm khẽ gật đầu, cười mỉm nhìn hắn, trông cậu ta rất vui vẻ hài lòng.
Hắn xoa đầu cậu ta, nhìn đồng hồ, nhanh chóng nói: "Minh Huyên sắp về rồi, hai đứa mau thay đồ đi, đi đón phi cơ với anh."
Lạc Minh Tuyền dẫm lôi, buồn bã nói: "Tú Tú không ở, không rủ em ấy đi cùng được." Anh rất muốn thằng 3 cảm nhận được sự "chăm sóc đặc biệt" của Kỷ Tú Hiên, ai cũng sẽ không thoát khỏi đâu, ha hả.
Lạc Minh Huyền vừa nghe, mặt lại xụ xuống, nhớ lại khi sáng bị trào phúng qua, trầm giọng: "Còn ngồi đây? Đi thay đồ nhanh!"
Hắn mặc vào áo khoác, xoay người nhận chìa khóa xe rồi bước vào gara.
Lưu lại Lạc Minh Vũ và Lạc Minh Tuyền hai mặt nhìn nhau, đành phải đi theo lên, thay đồ gì tầm này, anh cả mà giận lên thì nguy lắm.

Anh ấy hôm nay hung quá, chẳng lẽ bàn chuyện làm ăn với đối tác không hài lòng?
___
Sân bay lớn nhất Tây Thành, tỉnh Tây Xuyên.
Một người nam nhân dáng người cao gầy, dáng đi hiên ngang, lưng eo thẳng tắp như trúc quân tử, bộ tây trang sáng màu càng sấn đến khí chất xuất chúng của anh, một đường đi khiến mọi người nhịn không được liếc mắt một phen.
Anh ta một tay đẩy vali, một tay đút túi quần, chân dài bước nhanh ra bên ngoài sân bay.
Lạc Minh Huyền làm lái xe, ngồi ở bên trong chờ, Lạc Minh Vũ gấp không chờ nổi mà đứng cạnh cửa xe, ngưỡng cổ vào bên trong lối ra, ngóng trông người tới.


Lạc Minh Huyên, con trai thứ 3 của nhà họ Lạc, cũng là anh ba của Kỷ Tú Hiên, nhà văn kiêm biên kịch nổi tiếng, có cổ phần tại công ty giải trí Lạc Nhật.

Tuổi trẻ, thành đạt nhưng không ai biết anh ta còn ẩn giấu thuộc tính, thảo mai, bạch liên hoa.
Anh ta nhanh hơn bước chân đến gần Lạc Minh Vũ, mặt hiện vui mừng: "Em đến đón anh sao? Ngoan, anh có mua quà cho em đây." Một vali chỉ đựng từng món quà nhỏ cho gia đình.
Lạc Minh Vũ ngại ngùng tươi cười, ôm cánh tay anh, hai người chậm rãi vào xe ngồi xuống.
Lạc Minh Tuyền ngồi nghe điện thoại bên trong, vẫy tay chào anh ta: "Cuối cùng cũng chịu vác cái mặt về rồi đó hả?"
Lạc Minh Huyên làm cho Lạc Minh Vũ ngồi ở ghế phụ lái cho trống chỗ, nghe vậy liền cười: "Vâng, bên kia em đã thu xếp ổn thỏa, cũng là lúc nên về nhà."
Anh ta lại tươi cười lạnh nhạt nói: "Nhà chúng ta còn thành viên mới vừa đón về? Em về gặp cái mặt, anh em mà, đúng không?"
Lạc Minh Tuyền vừa nghe điện thoại vừa tiếp lời: "Làm gì làm, không được trêu chọc em ấy." Tính của thằng này có thể mọi người trong nhà không rõ ràng, nhưng anh thì có điều hiểu biết, thích khiêu khích, giễu cợt người khác xong rồi còn biết diễn mình vô tội lắm, hắc liên hoa.
Lạc Minh Huyên làm vẻ mặt vô tội: "Em thì có thể làm được gì? Cậu ta khi dễ Minh Vũ, em còn chưa tính sổ." Anh đã được Minh Vũ kể lại sự tích "huy hoàng" của Kỷ Tú Hiên, tạt sữa, ném đồ vật vào Minh Vũ, còn hung dữ chửi mắng em ấy nữa.

Kỷ Tú Hiên này đúng là không biết điều, định chèn ép Minh Vũ trong lúc không ai biết để cướp lại thân phận thiếu gia Lạc gia sao, đúng là tâm cơ thâm trầm, tiểu nhân ghê tởm.
Lạc Minh Tuyền kinh ngạc: "Em..." Còn định tính sổ em nó? Đúng là chưa trải qua Kỷ Tú Hiên lăn lộn thì không biết sự lợi hại mà.

Dũng nha, anh bội phục!
Lạc Minh Huyên cướp lời, anh ta sửa sang lại tóc mái, tùy ý nói: "Vừa nghe Minh Vũ kể lại em liền biết cậu kia là loại người gì, Kỷ Tú Hiên này tâm cơ rất sâu, thích lén ở sau lưng làm chuyện xấu, tính tình không thể nào ưa nổi." Còn một câu anh ta chưa nói ra, không ngoan là anh ta không thích đâu.
Lạc Minh Vũ cười thầm, nhưng vẫn tỏ vẻ thảo mai nói giúp cho Kỷ Tú Hiên: "Anh Tú Hiên không có xấu tính như vậy đâu ạ, anh ba đừng hiểu lầm." Hiểu lầm càng tốt, cậu ta thật gấp không chờ nổi làm Lạc Minh Huyên "uốn nắn" lại Kỷ Tú Hiên.
Lạc Minh Huyên phẩy tay với cậu ta, ngữ khí sắc bén: "Em đừng bênh cậu ta, em trai ruột thì sao? Anh không thể để một nhân tố không ổn định sống trong nhà chúng ta được."
Có thằng anh nào chê bai nói xấu em trai mình với các anh trai khác không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui