Muốn Lưu Sơn bọn họ xin lỗi Kỷ Tú Hiên? Thật là làm khó bọn họ!
Mẹ Lạc tính tình có chút mềm yếu, thấy Lưu gia người bị cưỡng bách lưu lại đây, sắc mặt không thiện lành, bà lưỡng lự: "Hay là thôi bỏ đi con? Chỉ là chút chuyện nhỏ..."
Lạc Minh Tuyền cương thật sự: "Em ấy là người của Lạc gia, bị người ta khi dễ tới trên đầu, mẹ còn chịu được?" Nếu đổi lại là Minh Vũ thì chắc chắn bà ấy sẽ cư xử khác, tại sao bà ấy lại có thể thiên vị như vậy?
Lưu Sơn ba ba không có nửa điểm ngang ngược như lúc trước: "Lạc nhị thiếu, đây chỉ là cái chuyện nhỏ, hai đứa nhỏ giao lưu với nhau mà thôi, cần gì chấp nhất như vậy?" Lạc Minh Tuyền mà ra tay, Lưu Sơn không bị giam lại thì cũng là tiền đồ bị hủy hoại.
Thằng con trời đánh, chỉ biết gây chuyện, để ba của nó đi theo sau hốt cớt giùm.
Mẹ Lưu Sơn cũng hùa theo: "Hay là để mấy đứa nhỏ quyết định đi?" Bà ta lúc đầu đinh ninh Lạc gia không ai thèm tới là không để ý đến đứa con trai này, định kiếm một bút tiền, ai mà ngờ được, Lạc gia đã ra tay là không dễ chọc.
Lạc Tú Hiên tuy không được Lạc gia coi trọng, nhưng cậu ta vẫn họ Lạc!
Lạc Minh Tuyền cũng cảm thấy có lý, anh hỏi nhỏ Kỷ Tú Hiên nãy giờ im ru: "Em thấy sao? Nếu em muốn kiện bọn họ, anh sẽ nhờ anh cả thuê luật sư thật giỏi cho em luôn!" Luật sư đoàn nhà họ Lạc, chính là nổi tiếng thắng kiện xác xuất 100% ở Tây Thành này đó!
Em trai anh vừa đến trường học ngày đầu tiên đã bị người ta bắt nạt, em ấy còn nhỏ, không biết làm vậy sẽ tạo thành bóng ma tâm lý cho ẻm sao? Lưu gia này chán sống à?
Bị cho là tâm linh yếu đuối-Kỷ Tú Hiên nãy giờ xem bọn họ giằng co, còn rảnh rỗi bật tivi ở sở cảnh sát xem Doraemon, nghe vậy, nâng đầu lên: "Bỏ qua? Có thể nha.
Nhưng mà tôi có điều kiện!"
Lưu Sơn bực nha: "Con mẹ mày-" Còn bàn điều kiện!
Lưu ba ba cho con trai mình một cái tát vô ót, cười xòa: "Có thể, có thể.
Mời nói!" Một mình Lạc Minh Huyền, Lưu gia còn đấu được, thêm Lạc Minh Tuyền với mấy thiếu gia còn lại nhập cuộc, ông ta có thể đau đầu đã chết.
Lạc gia đã giàu rồi còn đông con, đạo đức ở đâu? Công bằng ở đâu? Lưu ba ba nhìn thằng con trai độc nhất ngu si của mình, thở dài ngao ngán.
Con nhà người ta luôn thơm.
Kỷ Tú Hiên liếc mắt nhìn Lưu Sơn, rặn từ chữ: "Ngày mai, trước mặt mọi người, quỳ xuống xin lỗi Thẩm Lăng!" Thẩm Lăng làm cho cậu có chút đồng tình, hắn bị bắt nạt rất nhiều, trên người vết thương mới cũ đều có, nhìn thấy ghê người.
Kiếp trước, Kỷ Tú Hiên cũng là cái dạng này, khom lưng uốn gối trước người Lạc gia, bị anh cả ghét bỏ ra mặt, bị anh hai quát mắng sai vặt, bị anh ba lừa gạt đến xoay quanh, còn ngây ngốc mang ơn anh ta, bị cặp song sinh xấu tính kia dằn vặt, hành hạ cả tinh thần lẫn thể xác.
Bao nhiêu chuyện, hồi ức lại chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo.
Đều là anh em với nhau, sao các anh có thể máu lạnh vô tình với em như thế chứ? Không lớn lên cùng nhau nên xứng đáng bị đối xử như vậy?
Kỷ Tú Hiên khi đó không dám hỏi, Kỷ Tú Hiên bây giờ cũng không cách nào hỏi ra khẩu.
Kiên cường đến mấy nhưng sâu thẳm trong nội tâm là một trái tim máu chảy đầm đìa.
Cảnh Vân lo lắng sờ trán Kỷ Tú Hiên: "Tú Hiên, em làm sao vậy? Ngẩn người lâu như vậy, là không khỏe sao?"
Lạc Minh Tuyền còn chưa tới kịp quan tâm em trai đã bị giành trước một bước, chỉ có thể đứng một bên lo lắng nhìn.
Kỷ Tú Hiên lấy lại tinh thần, xua đi những tâm sự nặng trĩu, hơi tránh tránh, nhăn mặt: "Không sao! Trẫm long thể an khang, có tứ phương thần thú trấn mệnh, khỏe hơn một đầu voi!"
Đám người: "..." Lại lên cơn!
Lưu gia lựa chọn thỏa hiệp, Lưu Sơn không muốn cũng không làm được cái mẹ gì.
Ra khỏi đồn cảnh sát, có tài xế đang chờ sẵn ở ngoài.
Lạc mẹ, Lạc Minh Tuyền và Kỷ Tú Hiên ở trên xe về biệt thự Lạc gia nhưng Kỷ Tú Hiên nhất quyết không chịu.
Kỷ Tú Hiên nghiêm trọng, nói: "Bảo vật của tôi còn ở trường, phải về lấy!" Ván trượt là hàng mượn, mất rồi thì phải đền điểm lại, cậu đang nghèo, không có tiền đâu!
Cả hai lấy cậu không có cách nào, quyết đoán cho lái xe quay đầu, chạy về Nhất Tây.
Cổng trường.
Lạc Minh Vũ chào từ biệt Thẩm Nghiên xong, đang muốn chờ người đến đón thì thấy xe hơi nhà mình đang đậu gần cổng trường.
Càng làm cậu ta khó tin đó là, Kỷ Tú Hiên vậy mà từ bên trong bước ra, không phải cậu ta đang ở đồn công an sao? Nhanh như vậy đã được thả ra rồi?
Quả nhiên Lạc gia vẫn còn chút tình nghĩa với nó, không được, cậu ta không thể để mọi chuyện đi quá xa được.
Phải nghĩ cách đuổi cổ Kỷ Tú Hiên càng sớm càng tốt.
Lạc Minh Vũ vội vàng bước chân qua chỗ xe đang đậu, gõ gõ cửa kính xe, vẻ mặt tự nhiên, nhìn không ra nửa điểm tính kế: "Mẹ đến đón con sao ạ?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...