Kỷ Tú Hiên không vui thì mặt ngoài càng là tươi cười càng rỡ, Lạc Minh Huyền đang nói cái chó má gì lúc nãy đó? Dạy đời cậu? Muốn cậu nghe lời? Hắn ta chưa có cái quyền đó đâu!
Lạc Minh Tuyền thấy điềm tới, lúc Kỷ Tú Hiên lấy chảo đập anh cũng cười như vầy nè.
Anh nhanh chóng nhảy xuống từ ghế ngồi, núp sau lưng ghế, hé mặt ra nhìn.
Lạc Minh Huyền mày đẹp hơi nhíu: "Còn không mau đi xuống, Lạc Tú Hiên! Còn ra thể thống gì không hả!?" Hắn phải uốn nắn lại cái tính khó ưa này của cậu, bố mẹ không làm được thì để hắn làm!
Kỷ Tú Hiên còn nhịn nữa thì không còn là cậu nữa rồi: "Uchiha Tú, đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Lạc Tú Hiên chó má gì? Obito Lạc, tôi nhịn anh nãy giờ rồi đó!"
Nói liền làm, cầu mấy trái quýt trên tay, ném mạnh về phía thằng anh cả.
Cậu đã muốn đạp bẹp cái bản mặt ra vẻ đạo mạo kia lắm rồi, Lạc Minh Huyền phải không? Anh cả phải không? Này thì bao che cho nhau!
Lạc Minh Huyền sững sốt: "!?"
Lạc Minh Huyền không dám tin, lời nói của hắn là có quyền uy nhất trong cái nhà này nhưng không áp dụng với Kỷ Tú Hiên rồi, hắn còn bị cậu đặt biệt danh kì cục gì nữa kìa, đúng là không coi ai ra gì.
Lạc Minh Huyền trầm giọng, bắt lấy trái cam đang bay đến, quát: "Lạc Tú Hiên! Đừng để anh nhắc lại-A!" Một tay cầm trái cam, một tay khác thì ôm vai Lạc Minh Vũ, hắn chú định là sẽ bị ăn trái cây rồi!
Không có gì xảy ra thì gương mặt đẹp trai của Lạc Minh Huyền ăn nguyên trái măng cụt ngay bên má, tiếp đến là chuối bay quýt nhảy.
Kỷ Tú Hiên ghét bỏ ném thêm vài trái hồng nữa: "Lạc Tú Hiên con mẹ anh! Uchiha Tú mới đúng!"
Lạc ba muốn nhồi máu cơ tim: "Mày mày mày-Á!"
Kỷ Tú Hiên miễn phí ném cho ông ta một trái quýt vào mặt.
Không cần cảm ơn cậu, cứ gọi cậu là Lôi Phong!
Mẹ Lạc cũng không may mắn tránh khỏi bị trúng đạn, người hầu nữ phải tiếp đón bà đi núp: "..." Thật là náo nhiệt!
Kỷ Tú Hiên cười lộ răng nanh, dậm chân xuống bàn: "Ai không phục, bước lên đây! Bố mày chấp hết!" Cậu ném nè, ném tiếp này! Phi tiêu cậu đã chơi qua rồi, xác xuất trúng hồng tâm 8/10, yên tâm sử dụng dịch vụ của cậu nha.
Phải cám ơn gia đình đông con Lạc gia rồi, mỗi lần ăn trái cây là phải chuẩn bị một đĩa thật to để ai cũng có thể ăn.
Đúng ý cậu nha!
Lạc Minh Vũ há hốc mồm, trên đầu dính vỏ chuối, trừng lớn mắt nhìn Kỷ Tú Hiên.
Không cần cậu ta tốn công, địch nhân đã tự hủy.
Kế hoạch của cậu ta đã dọn sẵn, tính sao bây giờ?
Hệ thống chậc lưỡi :[Chậc, kí chủ thật điên, muốn lên trời cao luôn rồi.]
Kỷ Tú Hiên ném hết đĩa trái cây, chưa đã thèm nhìn xung quanh.
Vương quản gia đổ mồ hôi hột bảo người hầu vội đóng cửa phòng bếp lại.
Kỷ Tú Hiên chậc một cái, tầm mắt đụng phải bình hoa hồng đỏ thắm, cậu cười như được vàng, nắm lấy hoa hồng cắm trong bình lên, phóng phi hoa.
Lạc gia ai cũng được may mắn nhận phi tiêu hoa của cậu.
Lạc Duẫn chịu hết nổi rồi, quát lớn: "Còn đứng ngay ra đó làm gì? Mau ngăn thằng con trời đánh này lại cho ta!"
Người hầu nam động tác nhất trí mà quay sang đi bắt Kỷ Tú Hiên.
Kỷ Tú Hiên là ai chứ, từ nhỏ đã nhanh nhẹn nhạy bén, còn có buff phản nghịch của hệ thống nữa, muốn né 3,5 người hầu dễ ăn như chuối.
Kỷ Tú Hiên nhảy loạn tùm lum, khi thì đá phải cái bình, khi thì đụng trúng vật trang trí trên tường, làm chúng ngã trái ngã phải, lảo đảo lắc lư.
Ba Lạc suýt hộc máu nhìn cái bình bể tan nát: "Á! Bình phong thủy thời Tống triều của ta!" Cái bình phong thủy này ông ta phải thỉnh thầy bói về xem rồi mới dám mua, mấy tỷ một cái!
Mẹ Lạc xém xỉu, tiếc đứt ruột nhìn đống hoa bị cậu chà đạp dưới chân: "Trời ơi con tôi! Hoa Ưu Đàm Bà La đó mẹ mới đấu giá được, nát hết rồi!" Ưu Đàm Bà La hiếm cỡ nào thì ai cũng biết, để mua được hoa này bà đã chờ tận 2 tháng mới mở đấu giá bán nha!
Lạc Minh Huyền trán nổi gân xanh nhìn thảm trạng của bố mẹ, xoắn tay áo nhập cuộc: "Lạc Tú Hiên!" Không thể để cậu hoành hành ngang ngược nữa!
Kỷ Tú Hiên mất kiên nhẫn né một người trước mặt: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, Uchiha Tú là tên tôi! Anh ăn óc chó lớn lên à?"
Lạc Minh Huyền: "..." Thành công bị chọc giận.
Lạc Minh Vũ đã sớm được bà vú mang đi lên lầu thay quần áo, cậu ta nhìn trường hợp gà bay chó sủa ở dưới, bước chân nhanh hơn.
Khiếp, Kỷ Tú Hiên này là con khỉ tinh à?
Phòng khách loạn thành một đoàn, Lạc Minh Tuyền đã đoán trước nên tránh được một kiếp, anh lấy khăn tay lau nước quýt dính trên mặt, nhìn Vương quản gia đang núp bên cạnh.
Lạc Minh Tuyền khó chịu đẩy vai ông: "Chú ra kia đi, đừng có giành chỗ với cháu!"
Vương quản gia nhìn tình hình mất khống chế: "..." Ông ta già rồi nhưng không ngu, oke?
Ai biết Kỷ Tú Hiên có thể quậy như vậy!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...