Từ Diệu trở lại chỗ ngồi, Lại Tinh Duy như thể đã đợi hắn từ lâu, lập tức sấn qua phàn nàn không ngơi miệng: "Sao chậm thế? Xíu nữa là bắt đầu tiết mục múa rồi."
Từ Diệu liếc gã một cái, da đầu Lại Tinh Duy căng lên bởi cái lườm quen thuộc kia, nhất thời biết điều hơn, vội vã chữa lại: "Tiết mục tiếp theo chẳng phải là múa ballet à, sợ mày bỏ lỡ, mày thích xem kịch ballet lắm mà?"
Từ Diệu là một tên cuồng công việc, trái lại chẳng biết mình xuất hiện cái sở thích này từ bao giờ: "Tao thích xem ballet?"
Lại Tinh Duy nói như lẽ đương nhiên: "Hồi trước lúc Tiểu Yên ở đây, mày hay đi xem ballet với cậu ấy mà? Tao với Du Viêm tìm mày bao nhiêu lần mày cũng quăng cục lơ!"
Từ Diệu im lặng.
Cái tên Yên Lai này đã bị niêm phong trong lòng hắn mấy năm, luôn cố gắng không nhắc đến, nhưng hôm nay cứ như trùng hợp vậy, phải liên tục nghĩ tới người đó.
Từ Diệu gằn giọng: "Đừng nhắc cậu ấy."
Lại Tinh Duy không nghe rõ, cũng không biết câu nào đâm trúng dây thần kinh của Từ Diệu, nhìn sắc mặt nói trầm là trầm của Từ Diệu bèn khó tránh chê bai: "Tưởng mày ra nước ngoài mấy năm đã sửa nết rồi, sao mặt vẫn chua y như chó vậy, bảo nè, tao hết là tao của quá khứ rồi, đừng tưởng tao sợ mày nha."
Chó mặt chua là biệt danh mà đám Lại Tinh Duy đặt cho Từ Diệu, căn nguyên là từ sau tuổi dậy thì, Từ Diệu đã "gai" ai thì trở mặt ngay, tính nết này như có công tắc, lúc tốt vẫn giống người bình thường, lúc không tốt sẽ biến thành con chó điên, gặp ai cắn người nấy.
Bấy giờ, ánh đèn trên sân khấu nhấp nhoáng, khói mù lan tràn từ đằng sau, ảnh chiếu của sân khấu được thiết lập tựa cõi mộng thần thoại, hai bên trái phải đều có một hàng nam nữ mặc trang phục múa trắng thuần bước lên sân khấu đầy tao nhã.
Lại Tinh Duy chỉ đùa cợt ngoài miệng thôi, thực tế không dám chọc Từ Diệu thật, dặn một câu "Bắt đầu rồi, xem nghiêm túc đi." rồi mau chóng ngậm miệng không hó hé gì nữa.
Từ Diệu hơi thất thần, mắt đặt tại vũ điệu chỉnh tề trên sân khấu, suy nghĩ thì đã sớm bay xa.
Nói thật, hắn chẳng có hứng thú gì với ballet, vài năm trước xem nhiều là vì trong khoảng thời gian đó sinh viên nghệ thuật Yên Lai thích ballet, nhằm "chiều theo ý người"(*), hắn đã cùng đi xem không ít vở múa.
(*) chiều theo ý người: gốc là 投其所好 (đầu kỳ sở hảo) chỉ việc phục vụ sở thích của ai đó
Nay đã không nhớ rõ nữa rồi.
Khi ấy, hắn nhỏ hơn bây giờ, quá tự tin vào mọi thứ, cảm thấy cả thế giới đều xoay quanh mình, chẳng có ai là không phục hắn, chẳng có ai là không thích hắn.
Ỷ rằng mình và Yên Lai vừa là hàng xóm vừa là bạn, còn có một phần tình nghĩa trưởng thành cùng nhau, tự cho rằng đã chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa, ai dè lúc tốt nghiệp cấp ba dành trọn tâm tư định tỏ tình một trận rầm rộ, nhưng mấy phút trước khi bày tỏ, lại bất ngờ nghe thấy Yên Lai thổ lộ lòng mình với người khác.
Mà người khác đó thật trùng hợp còn là cha hắn.
Lập tức, khí thế tuổi trẻ tan rã, màn tỏ tình bị hắn quậy long trời lở đất, vẻ mặt hoảng loạn lúng túng của Yên Lai cũng trở thành hình ảnh cuối cùng hắn được chứng kiến.
Hiện tại, có mỗi kẻ không tim không phổi như Lại Tinh Duy vẫn chưa biết chân tướng màn tỏ tình năm xưa, nếu đổi thành người khác, đừng nói là nhắc tới cái tên Yên Lai, chỉ chút thông tin liên quan thôi cũng sẽ nỗ lực tránh nói đến.
Ánh đèn thoắt sáng thoắt tối, tiết mục cũng đã chấm dứt.
Lại Tinh Duy bên cạnh vỗ tay đến tê rần, kích động muốn kéo Từ Diệu vỗ tay chung.
"Thấy chưa! Nhảy quá đẹp, tao nói cô ấy là tiên nữ cũng đâu quá đáng! Chẳng quá đáng chút nào!"
Từ Diệu nhàn nhạt đáp: "Người nhảy dẫn sai nhịp thứ tám."
"...!Hả?" Lại Tinh Duy chỉ lo ngắm em gái xinh đẹp mà gã đang theo đuổi, căn bản không chú ý những người khác, "Mày đừng bới móc mà, sai lầm nhỏ xíu cũng bình thường, dịp lớn thế này căng thẳng cũng dễ hiểu thôi, đừng nói người đó nữa, nãy mày thấy cô gái xếp hàng thứ ba không..."
Chưa đợi dứt câu, Từ Diệu đã đứng dậy: "Tao đi trước."
Câu chữ của Lại Tinh Duy bị nghẹn trong họng, sắc mặt lẫn tóc gã đã sắp biến thành một màu: "Đi luôn à? Đợi kết thúc tao còn tính giới thiệu người cho mày làm quen mà, ê ê ê, nể mặt coi nể mặt coi, khoan đã."
Từ Diệu chỉ chỉ đồng hồ đeo tay của mình, đanh mặt: "Nửa tiếng, dù ba mày ở đây tao cũng không nể mặt."
Nghe vào cũng biết Từ Diệu đã không đợi được thật, Lại Tinh Duy nào dám cản nữa, biết điều bèn buông lỏng tay đang níu Từ Diệu ra.
Từ Diệu lườm gã: "Mai tao tìm mày bàn chuyện bản quyền, nếu mày không tới..."
Lại Tinh Duy giơ ba ngón tay lên trần nhà thề thốt: "Tới! Tao nhất định sẽ tới, không tới thì kiếp này tao ế, anh hai ơi, tao nói thêm câu nữa nhé."
Từ Diệu im lặng nhìn gã, Lại Tinh Duy liền nói với tốc độ cực nhanh: "Cô ấy tên Kiều Kiều, bro, giúp tao một tay nha."
Từ Diệu: "..."
Từ Diệu: "Câm, mồm."
Từ Diệu phủi mông đi không thèm ngoái đầu, thời điểm lần nữa bước ngang qua dãy sau, chỗ trống nọ vẫn không có bóng người.
Từ Diệu đi qua, lúc tới cửa, nốt ruồi mỹ nhân điểm ở khóe môi ấy lại hiện lên trong đầu hắn, dừng chân mấy giây, hắn đành tìm người phụ trách xếp vị trí nhằm dò la: "Người ngồi ở chỗ kia tên gì? Tôi muốn có thông tin cậu ta ngay."
Trang phục lẫn phong thái của Từ Diệu chứng tỏ hắn không giàu thì sang, người phụ trách không dám khinh nhờn, do dự hỏi: "Không tiện tiết lộ lắm, xin hỏi ngài là?"
Từ Diệu đưa danh thiếp ra: "Mãn Tinh Media."
Mãn Tinh Media là công ty đào tạo sao lớn nhất quyền uy nhất cả nước, cái tên này chính là tượng trưng cho cơ hội, người phụ trách chỉ nhìn lướt, không biết là ai may mắn gặp được loại chuyện tốt như thế, vội vàng nở nụ cười hớn hở đáp: "Vâng, xin hãy chờ một lát, tôi sẽ tra giúp ngài."
∞•∞
Sau khi rời hội trường, Khang Dao hết sức rảnh rỗi, cậu không về ký túc xá mà đi thẳng đến phòng tổng thống của khách sạn ngoài trường.
Hai ngày nay cậu không ở trường, đã ở ngoài hai bữa rồi, trong tài khoản của "Khang Dao " hãy còn ít tiền tiết kiệm, tạm thời đủ để gồng gánh chi phí hiện tại.
Đã bắt đầu câu cá nên cậu càng chẳng có gì phải sốt ruột, ăn uống thỏa thuê xong, Khang Dao mới có ý định kiểm tra tài khoản ngân hàng của mình, số dư hiển thị bốn con số.
Đối với cậu mà nói là cực kỳ ít ỏi, cũng đồng nghĩa chỉ còn thời gian ba bốn ngày rong chơi.
Tuy nhiên việc này cũng không thành vấn đề, áp lực kinh tế áp lực hay áp lực đời sống đều sẽ không khiến Khang Dao rầu rĩ bao nhiêu, thứ thật sự làm cậu bận lòng chỉ có những tổn thương cơ bắp do luyện nhảy quanh năm để lại cho cơ thể này thôi.
Khó chịu ghê.
Khang Dao không thích chịu đựng đau đớn, vì vậy kiếp này không có dự định múa lại nữa, cậu nằm phịch xuống giường chìm vào giấc ngủ, hoàn toàn chẳng thèm luyện tập sớm tối như trong ký ức thường làm.
Múa là việc bất khả thi, tuyệt đối không múa.
Giấc ngủ này ước chừng khoảng bốn năm tiếng, lúc mở mắt ra, Khang Dao lập tức bị âm báo tin nhắn nhóm Dongxun đánh thức.
Mở điện thoại lên xem, 99+ cái tin sục sôi ngất trời chính là trong nhóm chat chuyên ngành múa bọn họ.
Lướt lên trên cùng, là một sinh viên thuộc ký túc xá khác vừa khiêm tốn vừa hóng hớt truyền tới một tin đồn:【Nghe nói gì chưa?! Có trợ lý của Mãn Tinh Media liên lạc với Đồng Thiệu, kêu Đồng Thiệu đi phỏng vấn!!】
Tin này y hệt pháo nổ, bình thường chẳng mấy ai quan hệ thân thiết với Đồng Thiệu, nay trong nhóm lại nhảy ra đủ các thể loại chúc mừng.
【Thật ư?? Chúc mừng nha!!】
【Đệt, minh tinh tương lai, hy vọng của viện khiêu vũ.】
Ngoại trừ nhóm này, còn có một nhóm "tự vả" nữa cũng đang xôn xao không dứt, trong nhóm trừ Đồng Thiệu ra thì đều có đủ mọi người, đương tiến hành một phen phát biểu tưng bừng khác:
【Tui hết hồn luôn á, vậy cũng được hả? Hôm nay Đồng Thiệu sai ba bước nhảy mà! Tuyển trạch viên của Mãn Tinh bao dung dữ ta? Hay là chỉ nhìn mặt? Tui thấy mấy người hàng sau diễn còn tốt hơn cậu ta, thật sự không nên nha.】
【Sao tự dưng liên hệ Đồng Thiệu vậy trời, dưới khán đài hôm nay có người của Mãn Tinh Media hả? Ai nhỉ?! Trước lúc mở màn có ai báo đâu!】
【Quả nhiên quỹ đạo đời người của con nhà giàu khác với dân thường, mới năm nhất đã được Mãn Tinh ký, cái triển vọng này...!chậc chậc.】
【Đừng tung tin nhảm, là phỏng vấn chứ chưa ký hợp đồng.】
【Cũng gọi là phỏng vấn đặc biệt rồi, điều kiện gia đình Đồng Thiệu thế kia mà không ký được à? Xin hãy tin tưởng tư bản, cảm ơn.】
【Tui nói mà, nhảy dẫn là cơ hội tuyệt vời, nếu Khang Dao ra sân thì chẳng phải cơ hội này sẽ...】
Tán dóc tới đây, bỗng có người sực nhớ ra chính Khang Dao cũng ở trong nhóm, nhất thời nhóm chat câm như hến.
Khang Dao khá hứng thú, đột nhiên nhận được một thông báo: Bạn đã bị mời ra khỏi cuộc trò chuyện.
Này càng mắc cười hơn, quả thực Khang Dao không dằn được nụ cười, chú ý thấy lời chúc trong nhóm ngành dần ngưng hẳn, cậu bèn mở khung đối thoại, rất đỗi từ bi mà sáng tạo nên phốt mới cho kẻ khác hóng.
Khang Dao:【Khỏi cần cảm ơn.
@Đồng Thiệu】
Cả buổi trời không có ai lên tiếng trong nhóm, Khang Dao chẳng màng bận tâm, vui vẻ đặt di động xuống, tiếp tục ngủ.
Giấc này ngủ thẳng đến sáng hôm sau, ngủ mười mấy tiếng đối với người khác mà nói có hơi khó chịu, đối với Khang Dao thì lại vừa vặn, cậu dồi dào tinh thần, ung dung tới nhà hàng ăn điểm tâm.
Giữa lúc dùng cơm, tin nhắn của cậu đến không ít.
Có kẻ lo lắng, hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì, sao chưa tới trường; có kẻ nhiều chuyện, thăm dò liệu có phải người hiền lành như cậu bị chèn ép quá đáng nên tối qua mới nhắn câu đó hay không; còn có tin đến từ giáo viên, kêu cậu qua tập luyện buổi sáng.
Khang Dao phớt lờ toàn bộ, cơm nước xong tìm một tư thế khoan khoái rồi mở máy tính ra.
Chiếc máy này được nguyên chủ mua đặt trong ký túc xá, bình thường không hay dùng lắm, nhưng linh kiện vẫn đầy đủ.
Khang Dao lên mạng tìm kiếm về Lại Tinh Duy, thoáng chốc thông tin bật ra như bông tuyết, từ tác phẩm được nhiệt liệt đề cử(*) của Lại Tinh Duy như《Một Bước Lên Mây》,《Lạnh Lẽo Trăm Năm》 cho đến đủ loại kiến thức phổ thông liên quan tới bản thân gã, nào là tác giả thiên tài thành danh ngay từ tác phẩm đầu tay, nào là xuất thân gia đình truyền thống quốc học nhưng hành động phản nghịch, đủ hết mọi mặt.
(*) nhiệt liệt đề cử: gốc là 安利 (ngôn ngữ mạng)
Thông tin quá nhiều khiến người đọc thấy phiền, huống chi là một kẻ không thèm quan tâm như Khang Dao.
Cậu vận hành mấy chương trình mà mình đã viết hai hôm trước, nắm bắt tin tức mong muốn, nhanh chóng thấy được một tin có thể dùng:
Lại Tinh Duy đang chọn người mẫu sách cho cuốn sách mới《Tiên Đạo Thập Tứ Châu》tung ra thị trường, quay chụp trailer tuyên truyền nhằm tạo sức hút.
Ở trong giới, tác giả có thực lực làm phim quảng cáo cho sách không nhiều, hiển nhiên Lại Tinh Duy thuộc đẳng cấp này, vả lại hình như gã nghiêng về việc tìm người của mấy trường đại học quanh điện ảnh C, trang web trong trường điện ảnh C cũng đặc biệt đăng riêng tin tức đó.
Khang Dao nổi hứng, gửi một phần sơ yếu lý lịch mà nguyên chủ thường dùng vào hộp thư tuyển dụng, không quên đính kèm ảnh chân dung của mình —— nốt ruồi mỹ nhân được chụp đến là rõ ràng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...