22 năm trước, lúc Ái Thi vừa bước chân vào lớp 1, chị đã nặng khoảng 40 ký, vì thân hình mập mạp nên rất khó di chuyển, nhưng không vì như vậy mà chị bỏ ngừng ăn, trên tay lúc nào cũng có một món ăn và một đồ uống.
Lúc thì là Hamburger và Coca, lúc thì bánh mì thịt và nước cam, snack và nước ngọt đủ loại,..
Trong lớp, Lê Chi là một bé gái xinh xắn, vì gia đình khá giả nên lúc nào trông Lê Chi cũng thật dễ thương, từ những bộ quần áo đến đồ dùng học tập đều là những thứ đáng yêu, ai trong lớp đều thích chơi với Lê Chi, không riêng gì Ái Thi nhưng chị đã nhanh chóng bị cho ra rìa vì vẻ bề ngoài của mình.
Ái Thi vì muốn hòa đồng với tất cả bạn bè trong lớp nên đã xin mẹ mua cho những món đồ dễ thương giống như Lê Chi, chị cũng đem lên lớp và cho mọi người cùng xem, lúc đầu thì mọi người tỏ ra yêu thích nhưng Lê Chi đã nhanh chóng làm bẽ mặt trước mặt mọi người.
“Cậu mà cũng muốn dùng những thứ dễ thương vậy thế này à!”
Những người khác cũng chen vào nói.
“Ừ đúng đó..cậu không hợp với những cái như này đâu.”
“Cái này hợp với Lê Chi hơn.”
“Của Lê Chi cũng đẹp hơn của cậu nhiều.”
Ái Thi buồn bã khi nghe những lời như thế, từ đó chị ít tiếp xúc với mọi người trong lớp, chị không còn bạn bè ngay cả lên lớp mới, hoặc chuyển cấp, Lê Chi vẫn chung với lớp chị.
Chị luôn luôn bị tẩy chay bởi một nhóm bạn trong lớp, và người đứng đầu là Lê Chi.
Một ngày đi học của chị là một cực hình khi bị tất cả mọi người trong lớp đều bắt nạt và khinh thường.
Lên tới đại học, chị đã chuyển đi một nơi khác, lên đại học chị bắt đầu chuyên tâm học hành, ở đó có rất nhiều kiểu người và họ không hề xem thường chị, thậm chí họ còn giúp đỡ chị trong quá trình giảm cân để chị có được vóc dáng cân đối như bây giờ.
Đại học đúng là nơi chúng ta có thể mở rộng mối quan hệ, là nơi đã chỉ dạy cho chị rất nhiều thứ, cách tự tin trước đám đông, cách tự vệ trước nguy hiểm, cách xử lý khi có vấn đề xảy ra.
“Chính vì thế em mới có thể đối đáp với cậu ấy một cách khôn ngoan mà không để bản thân chịu thiệt thòi như trước kia.”
Ái Thi nằm trong lòng Minh Lâm tự hào khoe với hắn.
Tay chị với tay hắn nắm chặt, hắn yêu chiều hôn lên tóc chị.
“Hôm đó em làm tốt lắm.”
Minh Lâm xoa tóc chị, khác với quá khứ của hắn, từ nhỏ hắn đã được ưu ái rõ rệt, từ cấp 1 tới đại học, hắn đều được các cô gái quay quanh để ngỏ lời, các bạn học nam trong lớp dù ghen ăn tức ở cũng không thể làm gì được hắn.
Đơn giản là Minh Lâm học giỏi, nhà có điều kiện mà còn đẹp trai nữa.
Lên cấp ba, hắn mới có dịp làm quen với cậu bạn học lực không hề kém gì hắn chính là Tuấn Quốc, nhan sắc cũng thuộc loại đỉnh, bằng chứng là các cô gái đều bàn luận về anh khi đang đi chơi với hắn.
Cả hai thân nhau vì cùng làm trong ban cán sự lớp.
Minh Lâm là lớp phó còn Tuấn Quốc là lớp trưởng.
“Thật sự là khi anh thấy tấm hình đó, anh không cảm thấy gì sao?”
Ái Thi hỏi.
Minh Lâm nhìn chị suy nghĩ một lúc.
Rồi hắn lắc đầu.
“Vì năm xưa anh cũng có người bạn giống như em lúc đó, anh chơi rất thân với cậu ấy, hai đứa cùng nhau lên tới năm lớp 9, cậu ấy chuyển đi nới khác, lúc cậu ấy đi, cậu ấy vừa khóc vừa nói.
Thật ra tao rất ghét mày.
Vì mày hơn tao rất nhiều thứ, từ ngoại hình đến học thức, đến cả gia cảnh mày cũng đều hơn tao.
Chơi cùng với mày tao rất áp lực, chỉ là tao không thể hiện nó ra, vì tao không muốn mày biết, tao ghét mày.
Chính tao cũng ghét tao vì đã ghét mày, ghen tị với mày.
Đó là những lời thật lòng của cậu ấy, dù anh không hề có ý muốn làm cậu ấy tổn thương hay có những suy nghĩ như vậy, tại anh mà cậu ấy đã cố gắng chịu đựng như thế nên anh không muốn những người mà anh tiếp xúc đều cảm nhận như vậy.”
Ái Thi tâm trạng ôm hắn, vỗ về rồi cả hai ôm nhau ngủ.
Chuyện của quá khứ đã để lại quá nhiều nỗi buồn rồi, bây giờ chính là lúc để chúng ta có thể hướng đến tương lai.
“Sau này chúng ta cùng nhau tạo ra thật nhiều niềm vui nhé.”
Ái Thi đề nghị.
Minh Lâm mỉm cười, vuốt tóc chị đồng ý.
“Được, hãy cùng tạo ra thật nhiều kỷ niệm đẹp.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...