Đầu tháng bảy, An Dật nhận được thiệp đỏ từ thành phố W, nhẹ nhàng mở ra, liền nhìn thấy hai cái tên vừa quen thuộc vừa có phần xa lạ - Ngụy Vĩ và Trịnh Lăng.
Đây là lời mời kết hôn đầu tiên cô nhận được từ một người bạn học cấp ba, cả nam và nữ đều là bạn học của cô.
An Dật đứng ở trước cửa sổ, bất động thanh sắc nhìn về phía xa, không biết đang suy nghĩ gì.
Sau khi Thư Cẩn tắm xong, nàng lặng lẽ đi đến bên cạnh An Dật, im lặng nhìn về phía trước không lên tiếng.
Thật lâu sau, An Dật quay đầu lại, cười nói với Thư Cẩn: "Tôi nhận được thiệp cưới của Ngụy Vĩ, trong lòng đột nhiên có cảm giác đã lâu không gặp, mọi người đều đã trưởng thành...".
"Giọng cô nhẹ nhàng, chứa đầy suy nghĩ vô hạn.
Thư Cẩn lặng lẽ mỉm cười, thời gian cứ thế trôi qua...!nhẹ nhàng, âm thầm...
An Dật vô thức đi đi lại lại trên cửa sổ bằng một tay và những ngón tay, khẽ nói: "Tôi vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười trẻ thơ và vẻ tinh nghịch vui tươi của mọi người khi họ gặp nhau lần đầu cách đây nhiều năm, hehe, lúc đó thật sự rất kinh ngạc.
Chút...!Lúc Ngụy Vĩ bắt nạt Trịnh Lăng khóc lóc, vẻ mặt khóc lóc của Trịnh Lăng cùng sự bất lực của Ngụy Vĩ khiến người ta hiện tại muốn cười, nhưng trong nháy mắt, hôm nay, nhiều năm sau, tôi thật sự nhận được thiệp cưới., hình bóng tuổi thanh xuân của tôi bắt đầu xa dần...Những năm tháng cấp ba, lúc đó tôi chỉ thấy vui thôi, nhưng đâu biết rằng ở tuổi trưởng thành hôm nay, khoảng thời gian đó dường như vô cùng quý giá, tình bạn trong sáng, nụ cười chân thành, những năm tháng bình dị...
Có vẻ như Thư Cẩn cũng được đưa trở lại những ngày tháng tươi tốt bởi những lời nói của An Dật.
Lúc đó, dù chỉ có những cái gật đầu kết bạn với hầu hết các bạn trong lớp nhưng tôi cũng được hưởng niềm vui hòa đồng với mọi người.
Mọi người cười nói ồn ào, diễn giải sinh động sức sống của tuổi trẻ.
Khi họ tốt nghiệp, đôi mắt hơi đỏ và giọng nói hơi nghẹn ngào xanh ngắt của mọi người đều khiến người ta phải mỉm cười ấm áp khi nhớ về họ...
An Dật kiềm chế cảm xúc nói: "Ngụy Vĩ cũng hỏi tôi có thể liên lạc với cậu không.
Cậu ấy nói rằng cậu biến mất sau khi tốt nghiệp..."
Thư Cẩn khẽ hỏi: "Chậc chậc, rồi cậu nói gì?"
"Tôi chỉ nói với cậu ấy rằng tôi sẽ cố gắng hết sức để liên lạc...!Hehe, điều đó tùy thuộc vào ý của cậu.
Nếu cậu có thời gian và sẵn sàng đi, hãy cùng nhau đi.
Nếu không, thì tôi sẽ nói với cậu ấy rằng tôi không liên lạc được với cậu? "
Thư Cẩn cười nói: "Cậu rất chu đáo...!Tôi sẽ đi cùng cậu.
Chúng ta đã không gặp nhau nhiều năm rồi.
Hơn nữa, hôn nhân là một sự kiện trọng đại trong đời, là bạn bè mà không đi chúc mừng thì không có chút nghĩa khí nào "
An Dật suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy chúng ta đi với Lục Khiết được không? Chà, có lẽ ngày đó chúng ta sẽ không về được đâu.
Lái xe về sau khi mọi người đã say sẽ không an toàn đâu.
Cậu ấy sẽ giúp chỗ ở, và chúng mình sẽ ở đó.
Cậu có muốn qua đêm ở thành phố W không? "
Thư Cẩn gật đầu: "Được rồi, đều nghe cậu."
An Dật dang tay ôm Thư Cẩn, hôn nhẹ lên má Thư Cẩn.
Dưới màn đêm, hai người đứng rất lâu, bóng đen, lâu dần, hòa vào nhau...
Vào ngày đi, xe của Lục Khiết, An Dật và Thư Cẩn ngồi ở ghế sau, Lục Khiết đang lái xe một mình phía trước với vẻ mặt buồn bã.
An Dật không khỏi trêu chọc: "Tại sao không đi cùng Tử Như của cậu?"
Giọng nói của Lục Khiết như bị bóp nghẹt: "Tử Như còn có việc, hơn nữa, tôi đi rồi, không biết phải như thế nào..."
An Dật sững sờ, đúng vậy...!Nghĩ đến đây, Lục Khiết rất bất lực.
Cô thay đổi giọng điệu và an ủi: "Cậu đừng chán nản.
Nếu đi thì nên vui vẻ một chút.
Lần này có gì vui thì quay về kể với Tử Như, nghe xong chắc nàng vui lắm".
Lục Khiết nhẹ gật đầu.
Đôi khi, cô thật sự có cảm giác vô cùng bất lực, tại sao không thể cùng Ôn Tử Như nắm tay nhau đứng dưới nắng? Cô quá rụt rè và quá nhút nhát.
Vô tình nhìn lên, cô nhìn thấy trong gương, đầu Thư Cẩn đang dựa vào vai An Dật, đôi mắt hơi nhắm lại, khuôn mặt An Dật đặt trên trán Thư Cẩn.
Lục Khiết trầm mặc: "Này, cậu đừng ân ái trước mặt tôi chứ..." Cô thật buồn bực.
An Dật mặt chữ Đại 囧: "Chúng tôi rõ ràng là ở phía sau cậu mà..."
Lục Khiết: "..."
Thư Cẩn dời đầu khỏi vai An Dật, không khỏi mỉm cười, nhàn nhạt nói: "Thật ra, cậu nhạy cảm quá, tôi chỉ dựa vào cho thoải mái thôi.
Lát nữa gặp lại bọn họ không phải cậu sẽ bị kích thích đến thương tích đầy mình luôn sao
Lục Khiết đang ở trong tâm trạng tồi tệ, thậm chí cô còn không thể nói một cách lanh lợi, và đã bị Thư Cẩn nắm đuôi...
Theo địa chỉ mà Ngụy Vĩ đưa cho, cuối cùng Lục Khiết cũng đến nơi cần đến.
Cô điều khiển xe vào cổng biệt thự, quay đầu vui vẻ nói với An Dật và Thư Cẩn ngồi ở ghế sau: "Đây là lần đầu tiên tôi đến mà đã thành công rồi, hehe...!Ngụ ý là, mau khen tôi đi
An Dật sau khi rẽ vào con đường này không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ, cô ước chừng đây không phải khu vực náo nhiệt, trên đường cũng không có người đi đường nên có vẻ yên tĩnh một chút.
Nghe Lục Khiết nói xong, An Dật khẽ "ừm" một tiếng, tỏ ý khẳng định với Lục Khiết, sau đó mở cửa xuống xe, ngay lập tức Thư Cẩn cũng xuống xe.
Lục Khiết không nhận được lời khen như mong đợi nhưng không hề tức giận, mỉm cười bước xuống xe.
Chỗ ở mà Ngụy Vĩ cung cấp là một biệt thự màu xanh lam, theo lời cậu ta thì đó là do một người bạn cho cậu ta mượn.
Cửa biệt thự vừa mở, bên trong đã đậu sẵn một chiếc BMW màu bạc, Lục Khiết liền phóng xe đi vào.
Lục Khiết nhìn chiếc BMW màu bạc và nói đùa: "Chao ôi, tôi luôn cảm thấy rằng trong số các bạn học của mình, tôi đã đạt được một thành tích nhỏ.
Bây giờ tôi thấy rằng mọi người đều đang lái chiếc BMW của mình, còn tôi thì không, xí hổ quá...!"
An Dật liếc nhìn Lục Khiết đang cười, khẽ nói: "Nói thế nào, cậu còn có xe, tôi còn chưa có, nếu như nói xấu hổ, là tôi xấu hổ nè."
Lục Khiết chỉ vào Thư Cẩn đang mỉm cười nhìn bọn họ bên cạnh An Dật, nói: "Hứ, cậu không có xe, nhưng vợ cậu thì có...!Hơn nữa, xe của vợ cậu còn tốt hơn xe của tôi nữa...!"
An Dật ngưng nói chuyện với cô, nắm lấy tay Thư Cẩn, vừa đi vào vừa nói: "Cậu vào xem đi, có lẽ không có nhiều người ở đây, tôi rất mong chờ, mọi người đã thay đổi như thế nào rồi."
Thư Cẩn vươn tay đẩy cửa biệt thự, không ngờ vừa đẩy ra đã có người lao về phía cô, ôm lấy nàng rồi hét lên: "Ôi, Lục Khiết, cuối cùng cũng ở đây, a, tôi nhớ cậu quá "Nói xong còn xoa hai lần...
Đầu Thư Cẩn đầy những vạch đen...!Lục Khiết ở phía sau!
An Dật đứng bên cạnh Thư Cẩn và liếc nhìn Lục Khiết một cách thích thú, trong khi khuôn mặt của Lục Khiết đầy vẻ ngây thơ.
An Dật vươn tay, vỗ về bạn học còn đang ôm Thư Cẩn, nhẹ giọng nói: "Này, buông ra, nhìn người trước mặt đi..."
Còn những người khác trong phòng đã bật cười khi nghe những lời đó.
Lớp trưởng Lý Hạo cười lớn một tiếng, "Thật sự là ôm nhầm người..."
Cậu ta buông tay ra, khi ngẩng đầu lên, chợt thấy xấu hổ, thật sự là...!nhầm...!Hơn nữa, hóa ra là Thư Cẩn...!Cậu ta sững sờ hồi lâu, sau đó mới lắp bắp giải thích: "Chúng ta đều đang đoán, tiếp theo ai sẽ là người đến, phần lớn là người có nhân duyên đến, cho nên chúng ta đoán là Lục Khiết, cho nên..." Xảy ra nhầm người...
Thư Cẩn cười nhẹ nói: "Không sao, không sao..."
Trong phòng có hơn chục người, những người thân thiết đến tham gia đông đủ.
Khi mọi người ngồi xuống và trò chuyện cùng nhau, khuôn mặt của Chân Chân vẫn còn hơi đỏ.
Thời trung học, cô và Lục Khiết là bạn tốt của nhau, vì tính tình thoải mái nên họ rất thân với Thư Cẩn, nhưng không phải lúc nào họ cũng rất vui vẻ...!Khi đó, cô không thể quen được với sự xa cách của Thư Cẩn, Thư Cẩn lại càng không quan tâm đến cô ấy, cô càng khó chịu hơn, sau khi tốt nghiệp, cô cảm thấy trẻ con khi nghĩ về điều đó.
Không ngờ nhiều năm sau gặp lại...!Cô ngồi sang một bên, yên lặng nghe mọi người trò chuyện, quan sát đám người Lục Khiết.
Nghĩ lại thì bọn họ rất hợp nhau, sau bao nhiêu năm tình bạn vẫn không hề thay đổi.
Đôi mắt cô lại di chuyển đến Thư Cẩn, tay Thư Cẩn đặt trên đùi An Dật, đây là một động tác theo thói quen, khi Thư Cẩn làm điều đó, cô hoàn toàn bừng tỉnh.
Ánh mắt Chân Chân lóe lên, không ai có thể liên lạc với Thư Cẩn, chỉ có An Dật mới có thể làm được.
Cô nhớ tới sự thân thiết giữa An Dật và Thư Cẩn thời trung học, càng nghĩ lại càng không nhịn được muốn đi về phía đối phương, bọn họ thật sự chỉ là bạn bè bình thường thôi sao?
Thư Cẩn dường như đã nhìn thấy ánh mắt Chân Chân và mỉm cười với cô một cách tử tế, nhưng có điều gì đó khác trong ánh mắt của nàng.
Chân Chân có tội không thể giải thích được, nhìn đi chỗ khác và tự nghĩ: Thư Cẩn đã trở nên trưởng thành và khó đoán hơn, và chắc chắn, cô và nàng là người đến từ hai thế giới.
Ngoài sự trẻ con trước đây, họ vẫn không thể trở thành bạn tốt của nhau.
Lớp trưởng trêu chọc An Dật: "An Dật, không ngờ cậu lại để tóc dài đẹp như vậy.
Ôi, tôi thật sự hối hận, sao có thể bỏ lỡ một người xinh đẹp như cậu..." cậu ta lắc đầu, lắc đầu.
Ban nghiên cứu vẫn là giọng điệu của tên lưu manh thời trung học, nhưng giọng điệu này có chút khác, bây giờ trở thành người đàn ông trưởng thành với râu ria xồm xoàm: "Trước kia phát hiện ra cũng vô dụng, trái tim An Dật đã bị Thư Cẩn thâu tóm rồi "Nói xong, ánh mắt hắn mơ hồ đảo qua giữa Thư Cẩn và An Dật.
Thư Cẩn biết bọn họ chỉ đang nói đùa, cũng không phủ nhận, đưa tay sờ sờ mặt An Dật, sau đó cười đáp: "Đúng vậy, lớp trưởng Lý, cậu đi ra đi, An Dật, đã là của tôi rồi."
Mọi người đều cho rằng đó là một câu nói đùa, Thư Cẩn và An Dật là bạn tốt của nhau, ai cũng biết điều đó.
Chỉ có Lục Khiết biết rằng những lời của Thư Cẩn là nghiêm túc.
Lớp trưởng thở dài: "Đã muộn, dù sao tôi cũng chậm một bước..." Sau đó, hắn lấy tay che mặt, giống như sắp khóc.
Mọi người đều bật cười khi thấy cậu ta như vậy...
Hứa Thành thở dài, nhìn Thư Cẩn nói: "Ôi, lớp trưởng nói đùa, tôi nói thật.
Hồi cấp ba, tôi đã phải lòng cậu từ lâu, nhưng tiếc rằng chưa bao giờ dám thổ lộ....!"
An Dật thầm sửng sốt, hóa ra vẫn còn tình địch giấu mặt ở đây...
Thư Cẩn mỉm cười: "Thật không? Haha, tôi đã phụ tình yêu của cậu..."
Hứa Thành lắc đầu: "Không được, tôi quá nhút nhát, nhìn thấy cậu đã đỏ mặt, không nói được lời nào...!Bây giờ, tôi có cơ hội làm nên lời tỏ tình này, còn nguyện vọng của cậu thì sao? "
Thư Cẩn chưa kịp trả lời, Lý Hạo đã vội vàng nói: "Cậu nhóc, cậu còn rụt rè sao? Chị dâu bảo tôi trông chừng cậu, vậy mà cậu còn dám đứng dưới mắt của tôi một cách công khai như vậy, cậu có táo bạo quá không? "
Mọi người nghe xong lại bật cười...
Một buổi chiều, nó được dành cho mọi người, nói và cười vô nghĩa.
Khi ngồi trên xe để về khách sạn vào buổi tối, An Dật xúc động nói: "Hôm nay ngồi trò chuyện cùng nhau, tôi thấy như hồi học cấp ba vậy..."
Lục Khiết đang lái xe phía trước, đáp: "Hehe, vâng...!Sau khi tốt nghiệp, mọi người đều có chút thay đổi.
Chỉ là bây giờ đang cùng đám bạn cũ tụ tập lại với nhau, tôi chỉ muốn quay lại thời gian đó...!"
An Dật không trả lời, hai tay ôm Thư Cẩn, hôn lên má Thư Cẩn cười nói: "Thư Cẩn, cậu đã là của tôi từ lâu rồi..." Cô đáp lại những gì Thư Cẩn đã nói trong câu nói lúc chiều.
Hừm, Hứa Thành, cậu thú nhận cũng vô ích...
Thư Cẩn khẽ "ừm" một tiếng, cúi đầu nói nhỏ vào tai An Dật, "Tôi chỉ là của cậu..."
An Dật hài lòng: "Tôi cũng chỉ là của cậu, cũng chỉ của cậu thôi..."
Lục Khiết "khụ khụ khụ...", bất mãn nói: "Cậu muốn tôi tê dại như vậy sao?"
An Dật vẫn ôm chặt Thư Cẩn, càng nói lớn hơn: "Thư Cẩn, Lục Khiết cô đơn lắm, chúng ta đừng chọc tức cô ấy, kẻo cô ấy không chịu nổi sẽ thả chúng ta xuống xe, quay lại tìm Tử Như."
Thư Cẩn mỉm cười hợp tác, tiếng cười rất vui tai.
Lục Khiết ậm ừ hai lần và ngừng nói.
Tôi không cùng các cậu so đo....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...