Trần Ngữ Sương đỏ mặt, bị anh cởi quần giữa phòng tắm không người, dùng nước ấm rửa sạch hạ thân cho cô.Cả người Lâm Cạnh ướt đẫm, giọt nước trên tóc anh nhỏ từng giọt lên chiếc đùi run rẩy của cô.Chân cô lại run lên, đầu tựa vào cánh cửa không thốt nên lời, để mặc tay anh rửa dịch nhầy trong tiểu huyệt, dòng nước và dịch trắng hoà vào nhau chảy xuống.“A…” Cho đến khi một ngón tay của anh cắm vào mà tiểu huyệt vẫn chảy nước cô mới không chịu nổi rên thành tiếng, khoé mắt ửng đỏ nhìn anh: “Anh… mau lên đi.”Anh được nếm mùi vị ngon ngọt thì bắt đầu được đà tiến tới: “Nhưng mà… tiểu huyệt vẫn đang chảy nước, vẫn chưa sạch mà.”Trần Ngữ Sương: Chết không luyến tiếc.Lâm Cạnh rút ngón tay ra khỏi miệng huyệt, “tách” một tiếng, lớp dịch nhầy lại chảy xuống thành một vũng nước.
Anh cúi đầu hôn lên môi cô: “Qυần lót ướt lắm, không mặc được nữa đâu.
Để anh lấy quần của anh cho em mặc nhé.”Anh nói xong thì lập tức chạy đến phòng thay đồ tìm quần áo, không để ý tới gương mặt đỏ bừng như lửa đốt của Trần Ngữ Sương.“…” Ngón tay cô hơi run, nhìn anh cầm một chiếc quần sịp màu đen đi đến.Lâm Cạnh còn lấy một tờ khăn giấy lau khô hạ thân sũng nước của cô, sau đó ngồi xổm giữa hai chân cô, định giúp cô mặc qυần lót.Giọng nói cô cũng run rẩy theo, âm cuối gần như vô lực: “Em… Em không mặc.”Anh khẽ cắn vào đùi trong của cô, dòng điện tê dại truyền khắp người: “Ngoan nào, không mặc sẽ khó chịu đấy.”Vì thế, Trần Ngữ Sương mơ mơ màng màng mặc chiếc quần sịp của Lâm Cạnh.
Quần sịp của đàn ông thiên về lực đàn hồi bó sát, mặc trên người cô lại lỏng lẻo như sắp rơi xuống.Trần Ngữ Sương cảm thấy đầu óc cô không được tỉnh táo lắm, nếu không thì tại sao lại để Lâm Cạnh dùng tư thế nửa quỳ nửa ngồi giúp cô mặc qυần lót chứ.Mặc quần áo cho cô cẩn thận xong, anh lại dùng tay sửa lại mái tóc tán loạn của cô rồi mới lùi về sau, đẩy cô ra khỏi chỗ vách ngăn.Cô vẫn đang còn đang lơ mơ, ngơ ngác nhìn anh, thốt ra một tiếng nghi hoặc.Đồng phục trên người anh đã ướt đẫm, chất vải này bị nước thấm vào lập tức dán sát vào cơ thể anh, cơ bắp hiện ra từng múi, thậm chí còn nhìn được mấy sợi lông đen dưới bụng.
Lâm Cạnh kéo chiếc áo ướt trên người, nhìn cô rồi cười: “Sao vậy? Muốn nhìn anh tắm à?”Trần Ngữ Sương ấp úng đáp hai tiếng, tay chân cứng ngắc bước ra khỏi phòng tắm chờ anh.Cô tưởng tượng đến cảnh Lâm Cạnh cách cô một bức tường trần truồng tắm rửa, thân thể đẹp đẽ đắm chìm trong hơi nước, mà cô lại còn đang mặc qυần lót của anh nữa.
Nghĩ vậy, tiểu huyệt vốn dĩ đã ướt nay lại càng chảy nhiều hơn.Trần Ngữ Sương áp mu bàn tay lên gương mặt đỏ bừng của mình, trong đầu nghĩ lung tung đủ thứ.Nam sinh tắm rửa rất nhanh, chẳng mấy chốc Lâm Cạnh đã quấn một chiếc khăn lông đi ra.Trần Ngữ Sương nhảy dựng khỏi ghế như một con thỏ: “Anh… Anh sao lại không mặc quần áo?”Lâm Cạnh vô tội vuốt tóc trước trán, để lộ vầng trán cao dài: “Quần áo ở bên ngoài mà.”“À…” Trần Ngữ Sương chán nản cất tiếng, cúi đầu: “Vậy anh mau thay quần áo đi, em không nhìn đâu.”Anh suýt thì bật cười, nhưng cố làm ra vẻ lạnh lùng, nghiêm túc nói: “Ừm.”Cô nhìn chằm chằm mũi chân, cho đến khi có một bàn tay khô ráo xoa đầu.Trần Ngữ Sương ngẩng đầu, anh đã thay sang bộ quần áo hàng ngày, trên mặt là nụ cười quen thuộc, còn có cả ý thỏa mãn.
Má lúm đồng tiền trên khóe miệng hiện rất sâu, ngọt như đường vậy.“Đi thôi.” Lâm Cạnh tự nhiên nắm tay cô, thong thả bước ra ngoài.Bàn tay của anh rất lớn, dễ dàng nắm trọn bàn tay cô.
Trần Ngữ Sương cảm thấy hôm nay đầu cô lúc nào cũng nóng, mãi không thấy giảm nhiệt độ, cứ u mê như vậy bị anh dắt đi.Trần Ngữ Sương còn chưa kịp thích ứng… Cô suy nghĩ hồi lâu vẫn không tìm được từ nào thích hợp để hình dung mối quan hệ trước đây của hai người, trở thành tình yêu nam nữ, bây giờ cả hai đều không được tự nhiên.Hai người cùng im lặng, bầu không khí lại rất thoải mái, dường như vốn nên như vậy, anh nắm tay cô cùng đi.Đoạn đường từ sân vận động đến cổng trường bỗng nhiên rất dài, trời tháng mười chuyển lạnh nhưng Trần Ngữ Sương lại cảm thấy một nguồn nhiệt không ngừng tỏa ra từ đôi bàn tay đang giao nhau, lấp đầy toàn thân cô.
Cả đoạn đường dài vậy có rất nhiều người nhìn hai người họ, nhưng cô và anh hoàn toàn làm lơ những ánh mắt đó.Có một chút ngọt ngào ngứa ngáy bí ẩn giống như kiến cắn trong lòng cô, niềm hạnh phúc hân hoan tràn ra khắp toàn thân, ngay cả đầu ngón tay cũng sung sướиɠ đến mức cong lên.Cuối cùng khi xe tới anh mới không nỡ buông tay cô ra, ngón tay khẽ cào vào lòng bàn tay cô, dâng lên một trận ngứa ngáy.Hai mắt cô lim dim thành một đường, lúc này như nhớ ra điều gì bèn nắm chặt vạt áo, nhỏ giọng hỏi anh: “Quần… Qυần lót của em đâu?”Đợi một lúc lâu không thấy anh đáp, cô không nhịn được mà quay đầu nhìn lại.Nhìn anh cười đến sắp ngất, khóe mắt cùng hàng mi khẽ cong, dịu dàng đến mức khiến tim cô run rẩy.Trần Ngữ Sương đã quen nhìn anh cười, lúc này lập tức hiểu ra ý anh.“…” Lỗ tai cô nóng lên, hai chân kẹp lại, tiểu huyệt lại không nhịn được mà chảy nước.Có nên nói, không hổ là nam streamer 18+ không?Cô thật sự không còn mặt mũi mà tranh luận với anh về vấn đề này, chỉ có thể oán hận nắm chặt quần áo.Không hổ là Cá Voi!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...