"Tiếp đi, anh quen biết Trần Mộng Khiết và Lưu Thi Nhân thế nào?"
"Hôm đó tâm tình không tốt nên đến quán bar uống rượu, lúc uống say khướt thì vô tình nghe được hai người đó nói chuyện, nói gì mà làm thế nào để hóa giải tội nghiệt bọn họ phạm phải, nói tối nào cũng nằm mơ thấy cô gái đó về tìm bọn họ, cứ nhắm mắt lại là nhìn thấy dáng vẻ chết không cam lòng của cô gái đó.
Tôi tốt bụng đề nghị bọn họ tôn thờ chúa Giesu, tín ngưỡng có thể khiến bọn họ thoát hết tội lỗi.
Rồi sau đó gặp lại hai người họ ở hiệp hội, lâu ngày thì thành quen thuộc."
"Trước đó hỏi thì tại sao anh không nói hả! Biết mà không báo hả!" Lương Diệc đập bàn, cả người lăng lăng khí thế cảnh sát.
"Làm ơn đi, Sir, cảnh sát tìm đến cửa thì phân nửa là không phải chuyện tốt đẹp gì, có thể tránh thì liền tránh, nếu không phải bây giờ còn đang nợ nần, ở lại đồn cảnh sát là an toàn nhất, những người kia cũng không đuổi được đến đây cho nên lần đầu tiên mọi người đến tôi mới cố tình muốn đến đồn cảnh sát.
Nếu không có cho vàng tôi cũng không dám ở lại chỗ này đâu." Dương Huyền An mới không sợ Lương Diệc, người kinh khủng nhất ở đây chính là Giản Mạc, mỹ nhân lạnh như băng này, rõ ràng ngoài mặt thì rất hòa khí nhưng lại ngấm ngầm nhìn thấu mọi thứ, tra rõ mọi chuyện.
"Lý Gia Vũ thì sao? Sao anh lại quen biết cô ấy?"
"Người phụ nữ này rất ngu, vì một đứa con trai mà xin bệnh khắp nơi, lúc quen biết cô ta thì cô ta đã là một thành viên của hiệp hội tôn giáo, khi đó cô ta không ngừng cầu xin trưởng lão của hiệp hội làm lễ cúng cho con trai mình, muốn phù hộ con trai bình an.
Chẳng qua người ở hiệp hội đều ngoan cố, huống chi bọn họ ngoại trừ ngày ngày đọc thánh kinh, hiểu nội dung bên trong, nói được một vài triết lí thì đâu làm được chuyện gì khác.
Chẳng qua cũng đúng dịp, tôi hiểu biết một chút về lễ cúng, cho nên liền dạy cho cô ta.
Sau đó bệnh tình của con trai cô ta có chuyển biến tốt, cô ta chạy đến đòi đáp ơn tôi, mà khi đó chủ nợ cũng chặn ở cửa, cô ta biết tôi khó xử nên liền đưa cho tôi chút tiền để tôi trả nợ.
Sau đó, bệnh tình của con trai cô ta nghiệm trọng hơn, tìm tôi hỗ trợ, tôi nói vài lời mê sảng lừa gạt cô ta.
Người phụ nữ kia cũng thật khờ, y học bây giờ tiến triển như vậy mà còn không cứu được, vậy mà còn trông chờ vào mấy thứ thần phật này.
Về sau thì không nghe tin tức gì về cô ta nữa." Lúc Dương Huyền An nhắc đến Lý Gia Vũ thì không ngừng nói cô ta ngu ngốc vì con trai mà tin thánh kinh, trong mắt tràn đầy khinh thường.
"Còn Trịnh Minh Mỹ, thật ra thì tôi không thân quen với cô ta lắm, chẳng qua ở đại học cô ta tham gia một câu lạc bộ có liên quan đến tôn giáo, cô ta lại rất hứng thứ với phương diện này nên tôi cũng tùy tiện giao lưu một chút, thật sự là không quen biết lắm.
Còn về phần tại sao trong nhật kí của cô ta có nhắc đến tồi thì tôi không biết đâu Madam."
Từ trong từng câu chữ mà Dương Huyền An nói thì nghe có vẻ rất hợp lí, mỗi người mà hắn nói đến đều có nội dung phù hợp với tài liệu mà cảnh sát đang có, nhưng mà, luôn cảm thấy hình như đã bỏ sót điểm nào rồi.
"Hợp tác thành khẩn như vậy thì mọi người đều làm việc suôn sẻ.
Những trưng bày trong nhà gỗ có phải do anh bố trí không?" Lương Diệc cầm hình chụp nhà gỗ đưa cho Dương Huyền An.
"Không phải, vốn dĩ không có mấy thứ này, hơn nữa tôi đã lâu không đến đó, bị bố trí thành như vậy từ khi nào tôi cũng không biết nữa."
"Những thứ này chắc không xa lạ với anh chứ? Đều là vật có liên quan đến cúng tế, một người lăn lộn trong hiệp hội tôn giáo như anh, chắc là không thể không biết đi." Giản Mạc hỏi.
"Những thứ này đều dùng cho cúng tế, chẳng qua lễ tế của đạo Cơ Đốc không phải dùng người để hiến tế mà là dùng súc vật."
"Những ngày tới mong Dương tiên sinh tốt nhất là đừng xuất cảnh, chúng tôi có vấn đề gì đều tùy thời đến tìm anh." Thẩm vấn Dương Huyền An xong, Giản Mạc cảm thấy cần đến phòng giải phẫu của Mộc Hi Lương, nhìn xem thử có đầu mối gì không.
"À...!Aiz, Madam, nếu vậy thì tôi ở lại đồn cảnh sát vẫn tốt hơn, bên ngoài nhiều phiền toái, huống chi có quá nhiều người đòi nợ, tôi không biết nên ẩn nấp ở đâu a."
Vẫn hệt như lần đầu, không muốn rời khỏi đồn cảnh sát.
Giản Mạc đẩy cửa ra, nháy mắt với Lương Diệc, sau đó rời đi, tin rằng Lương Diệc sẽ xử lí tốt chuyện này.
"Đi thôi, Dương tiên sinh, trước mắt thì thế giới bên ngoài thích hợp với anh hơn đấy."
Cộc cộc!
"Cậu đến rồi à, ngồi đi." Lúc này Mộc Hi Lương đang chỉnh sửa báo cáo nghiệm thi, ngẩng đầu nhìn thấy Giản Mạc thì cũng không ngạc nhiên lắm.
"Sao rồi? Có báo cáo nghiệm thi chưa?" Giản Mạc vừa ngồi xuống liền hỏi.
"Ừm, còn đang chỉnh sửa.
Đây, cái này là báo cáo nghiệm thi của Ban Tịnh Kì.
Bên Pháp chứng đã đưa báo cáo nói DNA của nạn nhân giống với DNA của Ban Tịnh Kì, có thể khẳng định người bị thiêu cháy chính là Ban Tịnh Kì." Mộc Hi Lương đem một phần báo cáo liên quan đến DNA của Ban Tịnh Kì đưa cho Giản Mạc, sau đó giải thích.
Dù sao nội dung trong báo cáo cũng giống như những gì Mộc Hi Lương đã nói, cho nên Giản Mạc không đọc lại nữa, tiện tay lật xem báo cáo mà Mộc Hi Lương để trên bàn.
"Cậu không đọc thử hả?"
"Cậu nói hết rồi thì mình đọc làm gì nữa."
"Ai~, cậu người này, nếu như mình không nói thì có phải cậu sẽ đọc không."
"Nhưng cậu đã nói rồi, cho nên mình không cần phải đọc a"
"Vậy lần sau mình không nói, để cậu tự đọc." Mộc Hi Lương trợn trắng mắt, cái người này, Giản Mạc luôn nghiêm túc cẩn thận đi đâu rồi chứ!
"Nguyên nhân tử vong của Ban Tịnh Kì thật sự là bị lửa thiêu cháy sao?" Giản Mạc nhớ lại cỗ thi thể trơ trọi kia, cảm thấy không rét mà run, cũng không biết lúc nghiệm thi thì Mộc Hi Lương sẽ cảm thấy thế nào nữa.
"Nhìn bề ngoài thì đúng là bị lửa thiêu, nhưng mà trên người Ban Tịnh Kì có vài vết thương được tạo thành từ dao, phân bố ở những vị trí khác nhau, chẳng qua chỉ có thể khiến người ta hôn mê chứ không thể chết.
Trên quần áo nạn nhân có thành phần của cồn, là nhiên liệu gây cháy."
Lúc Mộc Hi Lương giải phẫu thi thể thì phát hiện trên người nạn nhân bị thương, chân mày xinh đẹp liền nhíu lại, có bao nhiêu độc ác mới đối xử với một cô gái như vậy chứ?
Những vết thương kia không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ có thể khiến nạn nhân hôn mê, trên cồn có chất khử độc, khắp nơi trên người nạn nhân đều dính cồn, khiến cho người chết đau đến thống khổ kêu gào.
Sau đó dùng một mồi lửa đẩy người ta xuống địa ngục.
"Trên người nạn nhân còn có vết cắt? Nhưng chúng ta ở hiện trường không nhìn thấy máu của nạn nhân, trên mặt đất chỉ có vết cháy, chắc là của nạn nhân lưu lại." Giản Mạc nhớ rõ trên mặt đất ở nhà gỗ không có máu, chỉ có bên cạnh ba thi thể bị rút máu kia mới có dấu máu thôi.
"Thi thể nói như vậy với mình, còn việc trên mặt đất không có vết máu, có phải là đã bị lau sạch hay không thì còn chờ Giản Mạc điều tra rõ ràng." Mộc Hi Lương đương nhiên cũng nhìn thấy tình cảnh ở nhà gỗ, rõ ràng xung quanh thi thể không có vết máu, nhưng mà nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật, nhân tố bên ngoài rất dễ thay đổi vì con người.
Chỉ có thi thể mới thành thật, không phải là có câu nói thế này sao: con người sẽ nói dối, nhưng thi thể thì không.
Mộc Hi Lương nói không sai, xem ra cần phải đến hiện trường xem xét lại.
"Ba người còn lại thì sao? Giữa ba người có chỗ khác nhau nào không?"
"Cho dù cả ba đều mất máu mà chết, nhưng mà có hai loại khác nhau.
Trần Mông Khiết và Lưu Thi Nhân là một loại, Lý Gia Vũ là một loại."
"Hả? Nghĩa là gì?" Giải thích của Mộc Hi Lương khiến Giản Mạc nghi ngờ.
"Đầu tiên, trên người Trần Mộng Khiết và Lưu Thi Nhân có vết thương, những vết thương này là bị người ta đánh, trên hai cổ tay của họ có hai vết trói khác nhau, trong đó có một vết xuất hiện sớm hơn, cùng một ngày với vết thương trên người bọn họ.
Còn vết trói thứ hai thì cùng lúc với khi bị lấy máu.
Quan trọng là, trên người Lý Gia Vũ không có ngoại thương, chỉ có dấu trói ở cổ tay, so với ba người kia thì cô ấy là người chịu thống khổ ít nhất."
Mộc Hi Lương đem báo cáo nghiệm thi đưa cho Giản Mạc, nhưng bởi vì nội dung bên trong còn chưa hoàn chỉnh nên tỉ mỉ giải thích cho Giản Mạc nghe.
Mà Giản Mạc cũng như lúc nãy, chỉ cầm phần báo cáo đó rồi gộp chung với báo cáo DNA của Ban Tịnh Kì chứ không hề lật ra đọc.
"Hung thủ là cùng một người, bây giờ chỉ có duy nhất Dương Huyền An là người tiếp xúc sau cùng với các nạn nhân, nhưng mà chúng ta không có chứng cứ.
Hơn nữa đáng nghi nhất là, nếu như trước đó nạn nhân bị đối đãi tệ hại như vậy, tại sao trước khi chết bọn họ lại có vẻ mặt an bình như thế?"
Đến hiện tại, người khả nghi nhất chính là Dương Huyền An, nhưng mà đúng như lời Dương Huyền An nói, Ban Tịnh Kì và Lý Gia Vũ mang đến cho hắn không ít tiện lợi, còn giúp hắn trả nợ, vậy sao hắn lại giết những người giúp hắn thoát khỏi cuộc sống bị đòi nợ chứ? Hơn nữa Dương Huyền An cũng không có động cơ giết ba cô sinh viên kia? Rốt cuộc còn có chuyện gì mà cảnh sát không biết?
"Mình tìm được một ít vụn da trong móng tay của Trần Mộng Khiết, đã đưa qua bên Pháp chứng kiểm tra DNA, nếu như vụn da này có DNA giống với DNA của Dương Huyền An thì có thể chứng minh trước khi bọn họ chết thì đã gặp Dương Huyền An, sau đó xảy ra va chạm với bọn họ."
Mộc Hi Lương thật không muốn làm mất hình tượng mà trợn trắng mắt với Giản Mạc lần nữa, trong tài liệu đã viết rõ ràng, còn ngồi ở đây cảm khái cái gì, còn không mau đi tra án đi!
"Hả? Sao cậu nói gì cũng chỉ nói một nửa thế, nói sớm không phải tốt hơn sao!"
Ác nhân cáo trạng thật mà, rõ ràng là chính cô không đọc báo cáo, bây giờ còn đổ lỗi cho Mộc Hi Lương.
Mộc Hi Lương thì tốt tính giải thích rõ, nhưng giờ thì hay rồi, còn bị tố cáo ngược.
"Tiểu Mạc, có phải cậu bị ngứa da chỗ nào không, hửm? Tay của cậu để làm gì? Mắt của cậu để làm gì? Báo cáo ở ngay trước mắt cậu, không biết đọc hay sao." Mộc Hi Lương tối sầm mặt, Giản Mạc cậu hay lắm, rõ ràng là kiếm chuyện đúng không!
"Mình biết lấy sự chuyên nghiệp của bác sĩ thì sẽ nói cặn kẽ với mình a, hơn nữa không phải báo cáo của cậu còn chưa hoàn chỉnh sao, cho nên mình mới chờ bác sĩ giải thích nha."
Ở chung với Mộc Hi Lương lâu như vậy, Giản Mạc đương nhiên có kế sách đối phó chu toàn với nàng, tuy không thể thắng nhưng ít nhất cũng không chết thảm a.
"Ừm hừ ~, lời này của Tiểu Mạc khiến mình nghĩ, aiz....!tối nay muốn ăn tôm hùm ghê nha, cay cay một chút, thật hoài niệm biết bao." Mộc Hi Lương nhẹ nhàng phun một câu, nhất thời khiến Giản Mạc thất sắc.
Tôm hùm cái gì, đó là món Giản Mạc ghét nhất! Đáng giận Mộc Hi Lương, chờ ngày nào đó cô học nấu ăn thành thục rồi, nhất định sẽ nấu những món Mộc Hi Lương ghét nhất để báo thù!
"Mình không muốn, không thích ăn thứ đó." Anh hùng có thể vì mỹ nhân mà khom lưng, Giản Mạc tự nhận mình không phải là anh hùng, nhưng có thể vì thức ăn mà khom lưng, aiz...
"Vậy sau này còn dám kiếm chuyện với mình nữa không?" Mộc Hi Lương nhếch mày, tại sao lại cảm thấy càng nhìn vẻ mặt này của Giản Mạc thì càng hài lòng nhỉ, haizzz...!Quả nhiên cần phải nắm đằng chuôi mới được a.
"......!Aiz...!Mình sai rồi." Vì cuộc sống sau này, Giản Mạc chỉ có thể nhẫn.
"Sau này có phải nên tự mình đọc tài liệu không?"
"Vâng vâng vâng, sau này mình sẽ tự đọc." Chuyện này có tự nguyện hay không, cũng chỉ có trong lòng Giản Mạc rõ ràng nhất.
Cho nên xem đi, Giản Mạc ở cùng với Mộc Hi Lương thì chỉ có Giản Mạc là bại trận thôi, còn lại tính cách thì giống nhau a~
------------
Cái đồ thê nô, sợ vợ, dại gái (-_-).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...