"Còn chưa đến giờ tan ca mà? Madam muốn trốn việc hả?" Mộc Hi Lương thấy Giản Mạc xuất hiện ở phòng làm việc của mình thì cũng không có gì lạ, chỉ là khi nhìn đồng hồ thì cảm thấy hơi kinh ngạc, mọi khi đến giờ tan ca thì quên luôn cả người, hôm nay sao lại chuyên cần đến vậy?
"Ừm, bọn họ tăng ca."
Bọn họ tăng ca, vậy thì thủ lĩnh của tổ trọng án liền có thể về sớm? Mặc dù trong lòng còn nghi ngờ nhưng đối với việc Giản Mạc không tăng ca mà nói, không phải rất hợp ý mình sao.
"Tiểu Mạc thật đúng là chờ không nổi mà, đi thôi, dù sao cũng sắp đến giờ tan ca rồi." Lời này của Mộc Hi Lương mang hai nghĩa, dọn dẹp tài liệu trên bàn, cầm áo khoác rồi ra về.
"Tiểu Mạc sẽ không mời tôi ăn mì thật đó chứ?" Ngồi trên xe của Giản Mạc, Mộc Hi Lương hỏi.
Xe đã rời khỏi đồn cảnh sát một quãng khá xa, trên xe ngoại trừ tiếng nhạc ra thì không có âm thanh trò chuyện nào cả.
Một người đang quấn quýt nên đối mặt thế nào, một người là chờ người kia lên tiếng.
Hiển nhiên Mộc Hi Lương thất bại rồi, nên đành phải mở miệng trước.
"À....!Vậy Hi Lương muốn ăn gì?" Từ lúc ý thức được mình đã thích Mộc Hi Lương thì trong lòng luôn đấu tranh, cho dù lúc ở trong phòng làm việc của Mộc Hi Lương hay chỉ là một câu nói vu vơ.
Giản Mạc vừa lái xe vừa cố gắng khống chế bản thân không nhìn về phía Mộc Hi Lương, nhưng lúc này lại nghe giọng nói của nàng, Giản Mạc chậm rì rì hỏi lại.
.
ngôn tình sủng
"Thật ra nếu Tiểu Mạc muốn xin lỗi thì không bằng để tôi dạy cô nấu ăn được không? Như vậy thì không cần ăn mì, lại còn có thể để cô học nấu ăn, không phải nhất cữ lưỡng tiện sao?" Mộc Hi Lương còn chưa quên ý tưởng muốn để Giản Mạc xuống bếp, chẳng qua vẫn chưa có cơ hội đề nghị, cũng cảm thấy chưa phải lúc, cơ mà bây giờ thì sao nhỉ? Tuy nói thời cơ chưa chín muồi nhưng cũng không nên đánh mất một cơ hội nha.
Dạy nấu ăn? Lẽ nào không muốn ăn mì đến vậy à? Được rồi, thật ra thì ngay cả Giản Mạc cũng có chút ngán mùi vị của mì, nhất là bây giờ khẩu vị của cô đã bị Mộc Hi Lương chiều đến hư.
Chẳng qua chuyện xuống bếp này, nhớ đến tay nghề của mình, Giản Mạc ngồi lái xe mà cảm thấy có chút không yên, bếp núc chính là tử huyệt của mình nha.
Nấu một tô mì thì còn được, nhưng phải học nấu những món khác để làm gì? Giản Mạc vẫn không hiểu, học tốt rồi, sau này không phải là có thể nấu cho Mộc Hi Lương ăn à? sau này? Nghĩ đến đây, Giản Mạc đột nhiên có chút tự giễu, người ta chỉ coi mày là bạn thôi biết không? Nhưng không học thì sợ Mộc Hi Lương sẽ tức giận, thật là nan giải.
Trong lòng không ngừng giãy dụa, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
Chưa thử qua thì sao biết được là không thể có sau này? Nếu đã nhận định mình thích Mộc Hi Lương thì đương nhiên có thể đối xử tốt với cô ấy, với tư cách là bạn bè cũng được.
Hơn nữa, chắc là Mộc Hi Lương sẽ không phản đối chuyện con gái thích con gái đâu, có lẽ mình vẫn có cơ hội, tại sao ngay cả một chút tự tin này mà mình cũng không có chứ?
Mộc Hi Lương vừa thấy Giản Mạc gật đầu đồng ý thì khóe miệng lộ ra nụ cười hồ ly.
Khoảng cách để thỏ nhảy vào bẫy không còn bao xa nữa, thật là mong đợi biểu tình của Giản Mạc nha.
Xe dừng lại dưới chân khu chung cư đồ sộ, Mộc Hi Lương nói muốn về nhà thay một bồ đồ thoải mái rồi sẽ đến nhà Giản Mạc, để cho Giản Mạc về trước để chuẩn bị.
Giản Mạc về đến nhà thì cũng thay một đồ đồ hưu nhàn, áo thun hình con gấu đáng yêu, quần dài rộng thùng thình, so với Madam Giản tỉnh táo nghiêm túc thật đúng là hai người khác nhau.
Chờ đến khi Mộc Hi Lương bước vào nhà Giản Mạc, nhìn toàn thân trên dưới của Giản Mạc, không khỏi cười nghiêng ngả.
Một Giản Mạc mặt áo hình con gấu đứng trong phòng bếp, trên tay cầm cái xẻng nấu ăn, thật đúng là rất hiếm thấy.
Mấy lần trước khi đến nhà Giản Mạc thì không thấy cô ăn mặc như vậy, chắc là vì hôm nay phải học nấu ăn nên mới mặc như vậy đi.
Dù sao thì cũng có lúc da mặt của Giản Mạc rất mỏng, Mộc Hi Lương cũng không nên cười quá trớn, chẳng qua hai bờ vai run run của nàng đã bán đứng chuyện nàng đang nín cười khổ cực thế nào.
"Hi Lương dạy tôi nấu món tôm hấp rượu hoa điêu trước đi." Giản Mạc làm ngơ bả vai đang run rẩy lợi hại của Mộc Hi Lương, khí định thần nhàn nói.
Cười thì cứ cười đi, dù sao có cười nhiều hơn nữa thì mình cũng không mất miếng thịt nào.
Giản Mạc cùng Mộc Hi Lương đến phòng bếp, trên bàn bếp có một cuốn sách dạy nấu ăn, nội dung trên đó là cách làm món tôm hấp rượu hoa điêu.
Bên cạnh đó là nguyên liệu nấu ăn mà Giản Mạc đã chuẩn bị, nhìn dáng vẻ này thì chắc là trước khi Mộc Hi Lương đến thì Giản Mạc đã có nghiên cứu sơ qua rồi.
"Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi, cô đã chuẩn bị đầy đủ tài liệu rồi.
Đầu tiên chúng ta cần làm sạch tôm, sau đó ngâm vào rượu hoa điêu khoảng 5 phút." Mộc Hi Lương vừa nói vừa đứng một bên chỉ huy Giản Mạc làm việc.
Lúc này Giản Mạc đang mang bao tay nilon, nghe theo lời của Mộc Hi Lương, làm sạch tôm, sau đó đổ rượu vào ngâm.
"Sau đó, trong quá trình ngâm tôm, chúng ta có thể chuẩn bị nguyên liệu cho những món khác.
Bắt đầu từ cua bể xào cay.
Đầu tiên, rửa sạch thịt cua, rải một lớp bột nở mỏng lên thịt cua." Mộc Hi Lương cũng mang bao tay nilon, giúp đỡ Giản Mạc rửa ráy nguyên liệu.
Không gian phòng bếp không nhỏ lắm, nhưng chỗ đứng ở vòi nước thì không lớn, hai người phải đứng sát vào nhau mới rửa đồ được.
Bỏ thịt cua lên máng nước, nếu cả hai cùng làm thì ắt phải đụng đến cánh tay của người kia, để thuận tiện thì hai người đem thịt cua để lên cái máng nước bên cạnh, cứ như vậy, cánh tay của hai người cứ luôn đụng vào nhau.
Có lúc Giản Mạc vừa rửa xong, vươn tay bỏ vào thì đụng phải Mộc Hi Lương đúng lúc muốn lấy đồ, cho nên việc đụng chạm da thịt là không thể tránh khỏi.
Mới đầu khi Giản Mạc đụng phải Mộc Hi Lương thì nhanh như chớp rụt tay về, sau đó quen rồi thì cũng chỉ cười một tiếng mà thôi.
Rửa sạch thịt cua thì cũng không tốn bao nhiêu thời gian, vừa vặn 5 phút, chờ vừa đến giờ thì Mộc Hi Lương bảo Giản Mạc bắt nồi hấp lên bếp, đổ vào một ít nước.
Chờ nước sôi thì đem tôm đặt lên mâm hấp, rắc lên một ít nấm hương, rễ thuốc, thêm một ít gia vị nữa là có thể dùng được rồi.
Giản Mạc nghe theo chỉ dẫn của Mộc Hi Lương, làm từng bước, Mộc Hi Lương nói rất đơn giản, nhưng sẽ có lúc nắm tay Giản Mạc chỉ cô làm, mà không chỉ có vậy thôi đâu, còn dám làm ra những động tác kinh người hơn cơ.
Tỷ như từ phía sau ôm lấy Giản Mạc, nắm bàn tay đang cầm cái xẻng của cô.
Tỷ như ở bên tai Giản Mạc thủ thỉ nhẹ nhàng, tỉ mỉ nói lúc nấu ăn nên để ý những gì.
Tuy trên mặt Giản Mạc không nhìn ra biểu tình gì nhưng động tác tay chân của cô lại cứng ngắc, hành động mập mờ của Mộc Hi Lương, hơi thở ấm áp ẩm ướt bên tai khiến lỗ tai của Giản Mạc chậm rãi đỏ ưng, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn bày ra dáng vẻ nghiêm trang.
"Hi Lương thật biết cách dạy dỗ a."
Khi dĩa tôm hấp rượu hoa điêu đầu tiên ra lò, Giản Mạc nhìn thành quả của mình, chợt phát hiện thì ra nấu ăn cũng rất đơn giản, chẳng qua không biết mùi vị của nó thế nào mà thôi.
Cơ mà có Mộc Hi Lương chỉ điểm thì chắc là không quá khó ăn đâu.
"Nào có, còn không phải do học sinh giỏi như Giản Mạc đây sao." Mộc Hi Lương thuận miệng tiếp lời, nhìn dĩa thức ăn nóng hổi, còn có hỗ động qua lại của hai người khi nãy, bây giờ Mộc Hi Lương rất vui vẻ yên tâm với cô học trò này.
"Nào có, thầy hay thì nhất định sinh ra trò giỏi, lát nữa chúng ta nấu xong hết rồi nếm thử xem sao."
Hai người vừa nấu ăn vừa bắt đầu khiêm tốn, không biết là cho ai nhìn nữa.
Món đầu tiên hoàn thành, bắt đầu món thứ hai - cua bể xào cay.
Vẫn là vừa dựa vào hướng dẫn của Mộc Hi Lương vừa làm, món này không giống với món khi nãy, chỉ cần bỏ vào nồi là có thể nấu được ngay, cái này cần phải xào a.
Đối với những món cần xào, Giản Mạc thật đúng là phải chịu thua, phải khống chế lửa như thế nào, khi nào thì cần lật thức ăn, lỡ như xào khét rồi thì phải làm sao? Mấy câu hỏi này cứ quanh quẩn trong đầu Giản Mạc, chẳng qua đến lúc bắt tay vào làm thì đó tất cả đã không thành vấn đề nữa rồi.
Tại sao? Bởi vì lúc này Mộc Hi Lương đang nắm tay của Giản Mạc chuẩn bị xào đồ ăn.
Bữa cơm tối dưới sự lao động của Mộc Hi Lương và Giản Mạc chậm rãi xuất hiện.
Trong lúc nấu ăn, đôi khi Giản Mạc vẫn xuất hiện chút sơ suất, tỷ như nhầm muối với đường trắng, nước tương và giấm.
Hoặc lúc Mộc Hi Lương cầm tay Giản Mạc xào đồ ăn, Giản Mạc cứ nhìn chằm chằm bàn tay nắm chung một chỗ của hai người mà sững sờ.
Mùi hương như có như không trên người Mộc Hi Lương lan đến khiến Giản Mạc ngơ ngẩn, cơ mà tóm lại thì đống thức ăn này đều do một tay Giản Mạc làm ra.
Thức ăn trên bàn không nhiều, vốn dĩ hai người cũng không ăn được bao nhiêu, hôm nay xem như là huấn luyện sơ sơ cho Giản Mạc mà thôi.
"Ừm, mùi vị không tệ, cho nên Tiểu Mạc vẫn có chút thiên phú nấu ăn đó." Mộc Hi Lương gắp một con tôm lên ăn thử, giơ ngón tay cái về phía Giản Mạc.
"Ừm, sư phó tay nghề tốt." Giản Mạc cũng ăn thử một miếng, quả nhiên đúng như Mộc Hi Lương nói, trình độ của bản thân có thể đến mức này thì thật không tệ.
"Haha, đồ đệ cũng đừng khen sư phó như vậy, sẽ ngạo kiều đó, sau này lại muốn để cho cô nấu nữa." Mộc Hi Lương nửa thật nửa đùa, chính là muốn dò xét Giản Mạc.
Cô muốn ăn thì tôi sẽ nấu.
Những lời này Giản Mạc không nói ra miệng, chỉ âm thầm nói trong lòng.
Mặc dù Mộc Hi Lương đang nói đùa nhưng Giản Mạc lại không cảm thấy đó là lời nói đùa.
Lúc bạn thích một người thì không tự chủ mà muốn cưng chiều cô ấy, thấy cô ấy vui vẻ thì bạn liền vui vẻ, cho nên Giản Mạc cũng chỉ đơn giản ừ một tiếng coi như trả lời.
"Ui chao, vẻ mặt này không hợp với cô đâu." Mộc Hi Lương vươn tay nhéo nhéo gò má của Giản Mạc, đến lúc mặt của cô biến dạng thì mới chịu buông tay.
"Cô muốn vẻ mặt thế nào, tôi làm cho cô xem." Giản Mạc nghiêm túc nhìn Mộc Hi Lương, trong mắt không có một tia đùa giỡn, cũng không làm để ý đến chuyện Mộc Hi Lương nhéo đau mặt mình.
"Phut ~, tự dưng ngây ngốc làm gì, mau ăn đi.
Nếu không đồ ăn nguội rồi thì công sức của chúng ta coi như bỏ phí." Biểu tình nghiêm túc của Giản Mạc khiến cho Mộc Hi Lương cười ra tiếng, chẳng lẽ muốn cậu làm mặt bỉ ổi thì cậu cũng làm cho mình xem à?
"Tôi nghiêm túc." Giản Mạc nhấn mạnh.
"Được rồi, vậy cô làm mặt bỉ ổi cho tôi nhìn thử đi." Giọng nói cưng chiều của Mộc Hi Lương vang lên, nhớ đến suy nghĩ vừa nãy thì liền nói ra miệng, dù sao cũng do chính cậu đều nghị cơ mà.
Giản Mạc: "........" Mặt bỉ ổi làm thế nào?
Giản Mạc vươn mình qua mặt bàn, nâng cằm Mộc Hi Lương lên, nghiêm chỉnh nói: "Cô nương, cho gia đùa giỡn một chút được không?" Gương mặt nghiêm chỉnh cộng với lời nói không đứng đắn, khiến cho Mộc Hi Lương nhìn thấy mà nhịn cười không nổi, Mộc Hi Lương rất không kiêng dè gì mà bật cười, Tiểu Mạc quả nhiên rất ngây ngốc đáng yêu nha.
Sau đó, Mộc Hi Lương cũng nắm lấy cằm của Giản Mạc, ánh mắt mềm mại nhìn thẳng vào Giản Mạc, đầu lưỡi liếm liếm bờ môi, khóe miệng hơi cong lên, nói: "Gia, để thiếp trêu đùa người một chút đi."
Giản Mạc: ".........."
Quả nhiên là kĩ năng thua kém, bị phản đòn rồi.
- -----------
Chậc, đêm qua Phong chỉ hơi xúc động một tí thôi nhưng quá trời người an ủi, thật khiến Phong Phong mềm lòng quá đi, cảm ơn mọi người nhiều nha ^_^.
Phong là đứa buồn vui đến nhanh và đi cũng nhanh, giống như mưa rào ngày hạ vậy, nên bây giờ đã tốt hơn rất nhiều rồi ^_^.
Cũng đã xóa những dòng tâm sự đêm qua rồi, không muốn sau này lỡ người ta đọc được rồi lại cảm thấy phiền lòng ^_^.
Vài ngày đến Phong có chuyện bận nên muốn off mạng xã hội vài hôm, nhưng vì đã hứa với mọi người là sẽ post truyện đều đặn nên đã edit trước và nhờ bạn đăng truyện hộ rồi, mọi người cứ an tâm là vẫn có truyện đọc nhoa.
Ai đọc truyện có thắc mắc gì cứ cmt ở dưới, Phong có thời gian thì sẽ ghé qua trả lời.
Yên tâm, Phong sẽ nhanh chóng quay lại thôi, hehe.
À, bắt đầu từ chương này, mỗi chương Phong sẽ kèm theo một bản nhạc Hoa.
Thật ra cũng không có ý gì, bài hát cũng không liên quan đến nội dung bộ truyện.
Chẳng qua một đứa cuồng nhạc Hoa, rất thích chia sẻ nó với người xung quanh mà lại không biết chia sẻ với ai, nên đăng lên đây, nếu mọi người có rảnh thì cứ nghe thử, đều là những bản nhạc mình thích và hay nghe.
Hehe, mong cả nhà đừng chê phiền ^_^.
Bắt đầu với một bản nhạc có phần lời rất hợp với tâm trạng đêm qua của mình, haha!
Được rồi, lại lảm nhảm, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ và có một giấc ngủ thật ngon nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...