Tôi Gọi Điện Thoại Chứ Không Phải Nói Chuyện Với Anh

Dẫu quá trình có tương ái tương sát, ngược luyến tình thâm như thế nào thì việc hợp tác với Hoa Thành rốt cuộc cũng kết thúc HE…

Hoa Lao trịnh trọng đứng bên cạnh Ngao Giao – người đang tỏa ra phong thái tinh anh không ai bì kịp cùng khí chất “bá đạo tổng tài” bùng nổ tràn sau tràn trước các kiểu tràn khắp nơi, chịu cảnh bị đủ mọi ánh mắt ước ao đố kị bắn thành cái sàng từ đầu tới đuôi như hận không thể chọc mù đôi mắt chó hợp kim titan 24K của anh…

Đúng thôi, cho dù bên trong có ấu trĩ thế nào thì cũng không che lấp nổi bề ngoài cao-phú-soái của Ngao Giao. Hoa Lao nghĩ thầm chắc mấy người vỡ mộng lắm nếu biết được gã đàn ông này không chỉ mê đồ ngọt mà còn thích sưu tầm garage kits(1) của Tony Tony Chopper đủ một bộ, gối ôm Hello Kitty và Doraemon mỗi thứ một cái, là người hành tinh “Không trả đũa sẽ chết”, một kẻ tham ăn khẩu thị tâm phi ương bướng đến thốn bi, sở hữu cú đạp chân có thể đá bay cửa buồng WC, và quan trọng nhất chính là HẮN KHÔNG THÍCH GÁI!

Vừa nghĩ đến nguyên đoạn trên, trong chớp mắt Hoa Lao không kiểm soát nổi lòng tự hào dâng trào của mình!

… Khoan… Có gì đáng tự hào chứ…

Ngao Giao kí xong hợp đồng, nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của Hoa Lao thì nhăn mày: “Mặt kiểu gì thế kia, xấu chết.”

Hoa Lao nhếch khóe miệng một cách cứng ngắc…


Ngao Giao: “… Cậu đang cười đấy hả?”

Hoa Lao chân chó đáp: “Vâng! Sếp Ngao thiệt thông minh!”

Ngao Giao: “…”

Kí hợp đồng xong rồi đương nhiên mọi người sẽ kéo đi mở tiệc. Ngao Giao thân làm tổng giám đốc, không bị giày vò là điều bất khả thi. Vốn dĩ miệng hắn đã kén muốn chết, cơm nước nhà hàng rất ít khi lọt vào mắt xanh, hôm nay cũng chưa ăn được bao nhiêu đã bị người chào mời uống rượu. Hoa Lao nhìn hắn mặt không biến sắc nhẹ nhàng dứt khoát rót hết ly này đến ly khác, khiếp đến nỗi dạ dày cũng đau giùm…

Cho tới lúc kính rượu xong người cuối cùng của bàn đối diện, Ngao Giao vẫn rất bình tĩnh và tỉnh táo múc cho mình một bát bánh trôi, dĩ nhiên ăn được non nửa là hết cỡ. Hắn đẩy bát qua một bên, đưa chìa khóa xe cho Hoa Lao nói: “Về thôi nào.”

Hoa Lao tỏ vẻ lo âu: “Sếp Ngao, sếp chắc là mình ổn chứ… Đi được không? Muốn ăn gì không? Hay muốn ói trước không?”

Ngao Giao liếc mắt nhìn anh, suy nghĩ đôi chút rồi đáp: “Hơi hơi say. Không muốn ói. Cậu theo tôi về nhà.”

Hoa Lao rất muốn chê hắn, câu cuối cùng của anh thừa thãi quá ei…

Để Ngao Giao dễ chịu hơn một chút, Hoa Lao còn đặc biệt đỡ hắn nằm xuống ghế sau, kết quả vừa chuẩn bị ra ghế trước lái xe thì bị Ngao Giao kéo cổ tay lại.

Đối phương dùng sức rất mạnh, đôi mắt đen láy thâm trầm nhìn chằm chằm Hoa Lao: “Cậu muốn đi đâu?” Nói đoạn vỗ vỗ bên người: “Ở đây bên tôi này.”

Hoa Lao rớt mồ hôi hột: “Sếp Ngao, tôi phải lái xe, nếu không làm sao về nhà với sếp được.”


Ngao Giao nghĩ ngợi, gật gù: “Đúng, về nhà với tôi, cậu phải về nhà với tôi.”

Hoa Lao 囧, nghĩ thầm trọng điểm không phải khúc đấy có được không…

Ngao Giao không đợi Hoa Lao trả lời đã ba chân bốn cẳng bò lên ghế phó lái ngồi nghiêm chỉnh, sau đó rất nghiêm túc vỗ vỗ ghế lái bên cạnh: “Nhanh nhanh lên, ngồi đây, cùng nhau về nhà.”

Hoa Lao rất độ lượng không đi chấp nhặt với con ma men, còn phụ họa: “Ừ ừ, cùng nhau về nhà nào cùng nhau về nhà!”

Ngao Giao: “Về nhà rồi cùng nhau ăn cơm!”

Hoa Lao: “Được được, ăn cơm ăn cơm!”

Ngao Giao: “Cùng nhau tắm rửa!”

Hoa Lao: “…”


Ngao Giao: “Cùng nhau đi ngủ!”

Hoa Lao: “……”

Ngao Giao quạu: “Vì sao cậu không đồng ý?!”

Hoa Lao lập tức la to: “Đồng ý đồng ý đồng ý!”

Ngao Giao: “Đồng ý cái gì?! Lặp lại nhanh lên!”

Hoa Lao: “…”

(1)Garage kits (viết tắt GK) là một dòng figure tĩnh, thường do các studio nhỏ lẻ làm, người chơi mua về phải tự lắp ráp và sơn màu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui