" Ba! Ba làm gì vậy?" Tôi hét lên một tiếng rồi vội chạy đến chặn lấy tay ông. Nếu tôi đến trễ một giây, có lẽ sẽ có án mạng mất, bởi tôi trông thấy trên tay ba tôi là một pho tượng gỗ. Pho tượng không to lắm, chỉ to hơn lòng bàn tay một chút nhưng nếu vật cứng ấy mà giáng xuống đầu mẹ tôi thật thì tôi không dám tưởng tượng nữa.
" Bỏ ra! Tao không cần mày dạy đời!" Nói rồi ông vung tay, đẩy tôi sang một bên, ngã xuống nền nhà. Tôi vội hét to:
" Ba định làm gì mẹ? Dừng lại đi ba, khuya rồi, để hàng xóm người ta còn ngủ nữa!"
" Ngậm miệng!" Ba tôi đột nhiên rống to, quay đầu trừng mắt nhìn tôi. Ánh mắt ấy đáng sợ lắm. Hệt như quỷ dữ. Không! Còn đáng sợ hơn nữa...
Tôi nhất thời bị dọa cho tái mặt, hai mắt sưng húp mở lớn, đỏ hoe, đôi môi run rẫy, cả thân hình dán chặt dưới nền nhà lạnh buốt, không dám nhúc nhích. Mà nói đúng hơn là cả người cứng đờ, muốn cử động cũng chỉ thấy toàn thân run rẫy.
Qua màn nước mắt, tôi thấy ba tiến gần đến bên mẹ tôi, vươn tay túm lấy một bên tóc mẹ tôi, trừng mắt nói:
" Tôi cho cô biết, cô khôn hồn thì câm miệng cho tôi! Bản thân cô cũng chẳng sạch hơn tôi là bao đâu!" Nói rồi ông giựt mạnh một cái sau đó buông tay ra. Mẹ tôi bị mất cân bằng liền ngã xỗng xoài trền nền nhà. Hai mắt mẹ đỏ hoe nhưng vẫn cố gắng không rơi nước mắt. Ánh mắt xen lẫn với sự đau thương và thống hận.
Lúc đi ngang qua tôi, ba tôi có liếc nhìn một cái nhưng ánh mắt ấy lạnh lùng lắm, không còn sự yêu thương, cưng chiều như trước mà chỉ có lạnh nhạt xen chút mỉa mai. Tôi thấy toàn thân như vụn vỡ. Có một nỗi đau đang dần lan ra toàn thân. Tôi cố kìm chế những giọt nước mắt sắp chực rơi xuống bởi tôi không muốn khóc trước mắt ông. Sau khi chứng kiến mọi hành động, lời nói, ánh mắt của ba tôi càng không muốn khóc. Từ sự kính trọng, yêu quí đối với ông, tôi chuyển sang coi thường cùng hận thù. Tôi coi thường hành động bạo lực của ông, coi thường lời nói lỗ mãng của ông, coi thường ánh mắt mỉa mai khi ông nhìn tôi. Còn về hận thù. Tôi hận ông đã làm mẹ tôi tổn thương. Hận ông phản bội mẹ con tôi. Hận ông dám đánh mẹ tôi bởi khi nhìn thấy những vết bầm tím trên người bà, tôi càng dám khẳng định như vậy. Tình yêu của tôi dành cho ba rất lớn nhưng chính việc làm hôm nay của ông đã đẩy lùi nó về lại con số không.
Tôi kìm nèn nỗi đau trong lòng, nhướng người dậy sau đó tiến đến đỡ mẹ tôi dậy. Đỡ mẹ ngồi trên ghế, tôi trông thấy khắp người bà chi chít các vết thương bỗng có cảm giác hối hận. Tôi hối hận vì lúc nãy mình đã ích kỉ bỏ lên phòng trước. Nếu khi đó có tôi bên cạnh thì ít nhất mẹ cũng không phải chịu uất ức như thế này. Tôi xót xa nhìn mẹ, lên tiếng:
" Hay là mình tới bệnh viện coi thử nha mẹ?"
" Không cần đâu..." Mẹ tôi yếu ớt lắc đầu sau đó bà mỉm cười cầm lấy tay tôi:
" Có sao không ? "
Tôi lắc đầu, nước mắt ướt đẫm. Chưa bao giờ tôi thấy mình khóc nhiều như hôm nay cũng như chưa bao giờ tôi lại thấy đau lòng như vậy. Nhưng những lời ba nói là có ý gì? Tại sao lại nói những lời khó nghe đó với mẹ tôi? Tại sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt ấy?
" Con đừng hận ba con nha!" Mẹ âu yếm nắm lấy bàn tay tôi vuốt ve, nhìn sâu vào mắt tôi như muốn thu hết mọi suy nghĩ của tôi vào mắt mình.
" Tại sao?" Tôi ngây ngốc nhìn mẹ.
" Vì đó là ba con! Lúc chiều ba con có uống rượu, chưa tỉnh rượu đã chạy đi kiếm con. Không tìm được con ba con lại uống rượu tiếp, đến lúc thấy con rồi vì giận nên mới đánh con thôi!"
Mẹ mỉm cười nhẹ nhàng sau đó đứng dậy đi lên lầu. Tôi nhìn theo bóng lưng đang rời đi của bà. Bà vẫn vậy. Vẫn là một người phụ nữ dịu dàng nhưng rất mạnh mẽ. Dù khi đối mặt với ba, lời lẽ của mẹ có bao nhiêu gai góc thì sau lưng ông mẹ vẫn không oán trách nửa lời, thậm chí còn bảo tôi đừng hận ông. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?
Ngồi được một lúc lâu thì thấy ba từ trên lầu bước xuống. Vẻ mặt đã dịu đi nhưng vẫn còn vẻ tức giận. Tôi nhất thời thấy hoảng sợ nên vội cụp mắt xuống, cả người vô thức vùi sâu vào ghế sô pha. Ông chợt bước lại gần, ngồi xuống đối diện, khẽ thở dài sau đó chậm rãi mở miệng:
" Ba xin lỗi..."
Tôi ngước mắt nhìn ông, vẻ đáng sợ đã biến mất mà thay vào đó là vẻ áy náy cùng xót xa. Tôi vẫn im lặng, mím chặt môi không nói gì. Chẳng lẽ đốt nhà xong rồi xin lỗi thì người ta sẽ chấp nhận sao? Không đâu! Tôi vẫn còn giận lắm đấy!
" Ba biết là con đang hận ba. Nhưng ba chỉ muốn nói xin lỗi con thôi, lúc nãy là ba không kìm chế được!" Ông vẫn mở lời, giọng nói trầm thấp, nhẹ như nước. Tôi rốt cuộc vẫn không nhịn được mà lên tiếng chất vấn ông:
" Ba! Rốt cuộc ba bị làm sao vậy? Trông ba rất đáng sợ! Trước đây ba chưa bao giờ hành động như hôm nay! Tại sao ba mẹ lại li dị?"
" Hành động ngày hôm nay là do ba không kìm chế được. Còn lí do ba mẹ li dị thì đợi sau này con lớn thêm chút nữa, ba sẽ nói con nghe! "
" Con lớn rồi mà, năm nay con đã lên lớp 10 rồi!"
" Lớp 10 chưa chắc đã lớn!" Ông buông một câu sau đó đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống tôi:
" Khuya rồi, lo ngủ sớm đi!" Nói rồi ông đứng dậy châm một điếu thuốc ngồi xuống góc hiên nha.
" Dạ..." Tôi chán nản buông một câu sau đó cũng đứng dậy rời đi. Vừa mở cửa phòng ngủ, tôi bị cái bóng đen trên giường dọa cho giật thót tim. Lúc nhìn kĩ thì hóa ra lại là mẹ tôi. Qua ánh sáng mờ ngoài cửa sổ rọi vào, tôi thấy mẹ ngồi bó gối trên giường, hai tay không ngừng dụi mắt. Đến lúc phát hiện tôi mở cửa bước vào, bà vội ngưng động tác sau đó quay đầu nhìn cửa sổ. Tôi nhìn mẹ đến đau lòng, nhẹ nhàng đi đến bên giường, ngồi xuống sau đó dựa đầu vào vai mẹ. Tôi cảm nhận được bờ vai bà thoáng run rẫy. Tôi xoay đầu úp mặt vào vai mẹ, bàn tay bất giác ôm chặt lấy mẹ, nước mắt thấm ướt áo bà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...