Tôi Gả Cho Chú Của Nam Chính


Tịnh Y đứng bên kia lo lắng đến đi vòng vòng, thấy hô cắt liền chạy lại phía đạo diễn.

Đạo diễn Dư xem lại cảnh quay trong màn hình nụ cười càng thêm sâu mấy phần.

- Tốt lắm, cảnh này quay như vậy là được rồi.

Ông lúc đầu cũng không đặt quá nhiều hy vọng vào Chu Mẫn, chỉ cần diễn tạm ổn sẽ coi như qua nhưng không nghĩ tới, từng biểu cảm trên khuôn mặt Chu Mẫn ông lại cảm thấy hài lòng vô cùng, cũng may là ông không phải loại người tin vào những lời đồn nếu không chỉ sợ đã bỏ lỡ viên kim cương dưới bùn này rồi, nhưng mà những bộ phim trước kia Chu Mẫn đóng xem cũng không xem nổi, vậy mà bây giờ lại biểu hiện tốt như vậy, xem ra trước kia chính là đang ở trong trạng thái không tốt nên mới như vậy.

Đạo diễn Dư:" Chu Mẫn chú không nghĩ tới cháu diễn lại tốt ngoài sức mong đợi, còn có cả Cẩn Duệ Dung cũng diễn rất tốt, mọi người mau về nghỉ ngơi, ngày mai buổi sáng 8h sẽ bắt đầu quay phân cảnh hai.

"
Lần đầu Chu Mẫn được khen, Tịnh Y cảm thấy bản thân như đang mơ thuận thế nhéo mình hai cái.

Đau chính là không mơ.

Chu Mẫn bên kia thay lại đồ trả lại cho tổ trang phục, mới lật đật chạy lại phía Tịnh Y.

- Chị thấy em diễn có phải quá tốt không? Đạo diễn Dư cũng rất hài lòng.

Tịnh Y lấy điện thoại trong túi trả cho cô.

- Chị cảm thấy em đã trưởng thành rồi, có thể rời xa vòng tay của người mẹ này rồi.


Chu Mẫn không để ý đến Tịnh Y, chào mọi người trong đoàn một tiếng liền chạy về chiếc xa lâu đời của Tịnh Y mở cửa leo lên.

Động tác rất thành thục, vừa vào xe đã kiểm tra xem tin nhắn.

Thím Lưu gửi tin nhắn qua.

Thím Lưu:[ Cậu chủ không bỏ bữa, nhưng mà so với lúc phu nhân ở nhà ăn ít hơn rất nhiều, mấy món tôi nấu chỉ động mấy đũa đã đẩy xe lên lầu, buổi sáng không chịu ngâm chân bằng nước ấm, lượng cơm trưa với chiều rất giống nhau, buổi sáng cũng không chịu ăn sáng chỉ uống một ly sữa nóng.

]
Thím Lưu gửi một đoạn tin nhắn dài, những gì Chu Mẫn hỏi đều trả lời hết một lượt, không ngoài suy đoán của cô.

Chu Mẫn thở dài một hơi, Tịnh Y vừa vào thấy cảnh này liền lên tiếng.

- Em thở dài cái gì?
- Người lớn trong nhà không có em không chịu ăn cơm, chỉ thích đồ ăn em nấu.

Cái này chính là nuôi tình nhân để làm bảo mẫu à?
Nhưng mà Chu Mẫn không có ý kiến gì, Tịnh Y là người ngoài sao dám có ý kiến.

- Lần sau em đi cứ nấu một nồi thịt lớn để ở nhà đi, để lão baby của em khỏi phải nhịn đói.

Cái xưng hô này đúng là chỉ có Chu Mẫn dám kêu, Tịnh Y vừa nói hai chữ "Lão baby" da gà da vịt liền nổi lên.

Chu Mẫn hờ hững ngồi thẳng dậy:" Chị không biết lão baby của em bị bệnh dạ dày? Thức ăn để qua ngày ăn không tốt cho dạ dày.

"
Tịnh Y cảm thấy tình nhân kiêng luôn chức bảo mẫu mà lại có tâm như vậy, không than phiền cũng chỉ có mỗi Chu Mẫn thôi.

Tịnh Y không nói nữa lái xe về khách sạn, còn dặn Chu Mẫn phải đặt báo thức lúc bảy giờ, ăn sáng rồi đến chỗ quay phim.

Chu Mẫn đảm bảo sẽ đặt báo thức rồi mới đóng cửa đi tẩy trang thay đồ.

Chu Mẫn nằm trên giường lăn qua lăn lại xem đồng hồ đã là mười một giờ, soạn một tin nhắn chúc ngủ ngon gửi cho Tử Minh rồi mới đặt báo thức đi ngủ.

Sáng hôm sau Chu Mẫn thức dậy rất đúng giờ, đã vệ sinh cá nhân xong hết, đồ cũng đã thay đứng trước phòng của Tịnh Y mà gõ cửa.

- Đi ăn sáng thôi.

Tịnh Y mở cửa ra thấy Chu Mẫn chỉ mặc áo thun mỏng liền lấy áo khoác của mình đưa cô.


- Buổi sáng ở đây lạnh lắm, mau mặc áo khoác vào đừng để bị cảm.

Chu Mẫn ngoan ngoãn mặc vào, hai người đi xuống dưới sảnh khách sạn ăn sáng.

Tịnh Y cảm thấy hai ngày không gặp Chu Mẫn như biến thành người khác vậy, nếu không phải vẫn xem đồ ăn như mạng sống thì Tịnh Y còn tưởng Chu Mẫn thật bị tráo đổi với Chu Mẫn giả rồi.

Biết sao được, tính tình Chu Mẫn lần này thật sự quá tốt, không tuỳ ý gây sự cũng không làm cản trợ người khác.

Nếu cô biết suy nghĩ này trong lòng Tịnh Y chỉ sợ đã quỳ xuống hướng lên trời lạy tác giả hai cái, do thiết lập nhân vật phụ quá giống mình nên mới thoát được một kiếp bị người khác nghi ngờ.

Hai người ăn xong đã là bảy giờ rưỡi, chuẩn bị ra xe liền chạm mặt Chu Lạc cũng từ bên trong đi ra.

Chu Lạc bộ dáng rất nhàn nhã, hai tay đặt trước ngực lúc đi ngang qua còn cố tình thả chậm bước chân.

- Hai người đi đến đoàn phim?
Thấy Chu Mẫn không trả lời, Tịnh Y liền lên tiếng.

- Chúng tôi chuẩn bị đến đoàn phim.

Tịnh Y còn sợ hai người bay vào sáp lá cà liền chen vào đứng giữa.

Chu Lạc:" Tôi quên mất địa chỉ đoàn phim ở đâu rồi, xe chị Tịnh Y chắc cũng không ngại chở thêm một người đúng không?"
Tịnh Y không có hảo cảm gì với đứa nhỏ tên Chu Lạc này chỉ mới mười chín tuổi lại kiêu ngạo như vậy, đi nhờ xe còn dùng giọng điệu như Tịnh Y chính là tài xế của nhà họ Chu.

Chu Mẫn, Chu Lạc hai chị em nhà này như lửa với nước, chỉ sợ lên xe Tịnh Y muốn ngăn cũng không ngăn nổi hai người đánh nhau.

Tịnh Y:" Thật ra xe tôi đã lâu đời, cửa sau cũng đã hỏng không mở ra được, vẫn chưa mang đi sửa.


"
Chu Mẫn nhàn nhạt nói thêm một tiếng:" Xe chị bị hư? Rõ ràng hôm qua em vẫn còn mở ra được mà.

"
Tịnh Y chỉ hận không dán miệng Chu Mẫn, liền nghe cô đã nói tiếp.

- Thật ra chị không cần lo lắng em với đứa em gái này sẽ đánh nhau trên xe đâu, từ đây tới đoàn phim mười lăm phút, tôi lấy một ngàn rưỡi thôi, giảm cô năm tệ lẻ.

Cái gì mà một ngàn rưỡi, so với hôm qua còn đắt hơn năm trăm, đi taxi cũng chỉ tốn mấy trăm thôi.

Chu Mẫn thừa cơ hội Chu Lạc vẫn chưa phản ứng lại liền kéo Tịnh Y leo lên xe.

- Chị mau lái xe đi đi, xe này lâu đời hơn xe taxi, chúng ta phải lấy giá đó đã hợp lý lắm rồi.

Tịnh Y không để ý đến Chu Lạc liền lái xe đi.

Xe của Tịnh Y thật sự đáng giá một ngàn rưỡi thật sao? Xe này đem đi bán phế liệu chỉ sợ được mấy trăm, Tịnh Y thật sự muốn quay lại hỏi Chu Lạc đi không, sẽ giảm thêm một trăm chỉ lấy một ngàn bốn trăm thôi.

Vị khách đầu tiên nên Tịnh Y muốn giảm giá.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui