Nhưng rất nhanh Chu Mẫn liền quăng chuyện này ra sau đầu, ăn nhiều thì ăn đi, còn đỡ hơn chỉ ăn một hai miếng, hiện tại Chu Mẫn đã biết lượng ăn của Tử Minh lúc nấu sẽ nấu nhiều nhiều chút chẳng phải là được rồi sao.
Chu Mẫn dọn dẹp một chút mới đi ra bên ngoài, Tử Minh không về phòng mà ngồi ở phòng khách xem chương trình thời sự chính trị, vẫn là người phụ nữ hôm qua dẫn chương trình nhưng là chương trình mới chứ không phải chiếu lại hôm qua.
Hết chương trình chính trị liền tới bản tin nước ngoài.
Chu Mẫn:" Chúng ta ra ngoài đi dạo chút đi chú.
"
- Không đi.
Chu Mẫn như không nghe thấy chạy lên lầu lấy thảm lông xuống đắp chân cho Tử Minh.
- Chúng ta vừa ăn xong, đi dạo tốt cho sức khoẻ.
Tử Minh vẫn không đi.
Chu Mẫn không bỏ cuộc ở một bên phân tích đi dạo có lợi chỗ nào, còn nói ra ngoài hít khí trời nhìn mấy bông hoa bên ngoài vườn tâm tình cũng rất tốt, cứ như vậy luyên thuyên gần năm phút.
Tử Minh nghe đến phiền.
- Bình thường cô nói nhiều như vậy?
Chu Mẫn lắc đầu một cái.
- Đâu có, bình thường tôi nói chuyện tương đối ít, chẳng qua tôi quan tâm đến chú muốn đi dạo với chú nên mới nói nhiều thêm một hai câu.
Thật sự chỉ nói nhiều thêm một hai câu sao? Đã nói gần năm phút rồi, nếu hắn không đồng ý nữa chỉ sợ vẫn còn nghe Chu Mẫn nói đến giờ ngủ trưa luôn chứ chẳng ít.
- Đi dạo một chút cũng không tồi.
Chu Mẫn vui vẻ đẩy Tử Minh ra bên ngoài.
Hoa viên ở đây rất rộng, ví như mảnh cỏ xanh ở đằng kia có khi nuôi được một đàn bò luôn chứ chẳng chơi, hồ cá cũng không nhỏ nhìn chẳng khác nào hồ bơi nhưng lại có cá bên trong.
Chu Mẫn đẩy Tử Minh đi dạo một vòng mới đẩy đến đình nghỉ mát.
Nước ở đây xem ra thường xuyên vệ sinh nên trong vắt có thể nhìn thấy dưới đáy hồ có gì, nước lại rất mát ngâm chân cũng thoải mái.
Chu Mẫn đẩy Tử Minh đến bên cạnh hồ nước, muốn đỡ người xuống hai tay Tử Minh liền níu lấy xe lăn.
- Cô làm gì?
- Đỡ chú xuống ngâm chân.
Tử Minh nhìn mấy con cá koi bơi qua bơi lại trong nước muốn màu sắc gì liền có đủ liền cảm giác lưng phát lạnh.
- Không cần, tôi ngồi trên đây là được.
Chu Mẫn nhìn Tử Minh mắt vẫn dán chặt lên mấy con cá koi, miệng mím thành đường thẳng trên mặt là vẻ khẩn trương liền hiểu.
- Chú không thích nước? Không sao đâu, nước này rất mát sẽ không có gì xuất hiện ngoại trừ mấy con cá này đâu.
Chu Mẫn vẫn ra sức thuyết phục gần mấy phút, Tử Minh day day mi tâm.
- Không cần, tôi sợ cá.
Lời này vừa dứt trong đình đột nhiên trở nên yên ắng, tai Tử Minh hơi đỏ.
Chu Mẫn muốn cười nhưng không thể cười trước mặt người ta được, dùng ngón tay bấu vào thịt trong lòng bàn tay kiềm chế không cười.
Chu Mẫn đợi mấy phút mới lên tiếng.
- Chú sợ cá sao còn nuôi cá làm gì? Những con này cũng không rẻ còn nuôi một hồ lớn.
- Lúc trước tôi không nuôi, hồ này xây chính là dùng nước trong này tưới cây, cá này do anh trai tôi đem tới, mỗi tháng đều đem một cặp cá đến.
Tử lão gia biết đứa em này sợ cá nên mới đem cá đến, những con cá này đặc biệt hiền cũng không táp người khác, chính là muốn khắc phục nổi sợ cá của Tử Minh, đã ba mươi mấy cũng đâu thể sợ cá mãi được.
Mỗi tháng Tử lão gia đem một cặp cá koi đến thả vào, làm như vậy gần bốn tháng mới ngừng, bây giờ cá nhiều như vậy chính là chúng nó tự sinh sản.
Ngoại trừ thím Lưu vệ sinh hồ, cho cá ăn thì Tử Minh rất ít đến gần hồ, vừa nhìn những con cá đỏ vàng đóm đóm đã thấy lạnh người.
Người giàu cũng thật biết tiêu tiền, xây một hồ nước lớn chỉ để dùng để tưới cây.
Chu Mẫn đi xuống từng bậc thang dưới hồ, mới ngồi xuống ngâm chân.
- Vậy chú thích ăn cá không?
- Tôi không ăn cá.
Cũng thật kén ăn, chỉ ăn thịt không ăn cá nhưng canh cá là thứ rất bổ đó.
Được rồi, không ăn canh cá thì không ăn.
Bọn họ ngồi bên ngoài nửa tiếng, thím Lưu cũng đứng nhìn bọn họ gần nửa tiếng, khoé mắt ương ướt.
Thật tốt, bà chỉ muốn nhìn thấy Tử Minh mỗi ngày một tốt hơn giống như bây giờ, chứ không phải nhốt bản thân ở trong phòng quanh năm suốt tháng như thời gian trước.
Bọn họ ngồi trong đình gần nửa tiếng, gió bên ngoài thổi qua tuy có nắng nhưng hôm nay nắng không gắt, gió cũng mang theo hơi mát, mấy táng cây trong hoa viên bị gió thổi liền rung rinh như đang hưởng thụ trận gió.
Tử Minh không thể ngồi quá lâu bên ngoài gió, Chu Mẫn rút chân lên đám cá đang bơi xung quanh liền hoảng sợ mà bơi đi chỗ khác.
Cô vẩy vẩy nước ở chân xong mới mang dép xỏ ngón vào đẩy Tử Minh về phòng.
Chu Mẫn cũng về lại phòng mình lôi điện thoại ra lên taobao tìm mua dùng cụ vẽ bỏ vào giỏ hàng, mới ấn thanh toán một lượt.
Nếu nhanh ngày mai hoặc mốt sẽ giao đến, Chu Mẫn lúc đó đang đi quay phim nên nhờ thím Lưu nhận đồ giùm là được.
Chu Mẫn ngồi vẽ một lúc mới nhận ra đến giờ cơm trưa, tự tay xuống bếp nấu, thím Lưu bên cạnh trợ giúp một chút, thấy cô không nấu theo thực đơn của bác sĩ dinh dưỡng cũng không quan tâm.
Nấu theo thực đơn của bác sĩ, Tử Minh ăn không được mấy đũa như vậy càng hại sức khoẻ hơn.
Người ta nói ăn được ngủ được mới là tiên.
Chu Mẫn nấu xong mới chạy lên lầu đẩy Tử Minh xuống ăn cơm trưa.
Một buổi trưa cứ như vậy mà qua đi.
Ăn xong hai người ngồi trong phòng xem chương trình tv một lúc mới về phòng ngủ trưa.
Lúc Chu Mẫn dậy đã là hai giờ, cô còn nhớ có hẹn với mấy đứa nhóc nên liền đi thay đồ lúc ra khỏi cửa còn xách cái xô đồ chơi bằng nhựa chạy đi.
Tử Minh vừa di chuyển xe lăn tới cửa sổ liền thấy bóng người vụt qua, bộ dáng hớn hở trong tay cầm xô nhựa của con nít chạy tung tăng ra khỏi biệt thự.
Trời buổi chiều có chút âm u nhưng trời vẫn trong xanh không có dấu hiệu sẽ mưa, Chu Mẫn an tâm chạy đến khu công viên gần đó.
Ở trong sân cát đã có mấy đứa nhóc ngồi chơi, có đứa ngồi xích đu hay chơi cầu trượt, Chu Mẫn nhìn một vòng thấy ba đứa con trai mặc thùng giấy khủng long, chẳng qua bé gái không mặc đứng ở một bên nói gì đó, hai trùm tóc bị gió thổi bay bay.
Chu Mẫn xách xô chạy lại phía này.
- Sao lại đến sớm như vậy, mấy đứa không ngủ trưa hả?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...