Cuối cùng, sau bao ngày tịnh dưỡng ở bệnh viện, sức khoẻ của Du Nhiên đã tốt lên rất nhiều, vết thương do nhát dao kia cũng đã lành lặn hơn, chỉ cần thường xuyên bôi thuốc theo đơn của bác sĩ thì sẽ không để lại sẹo xấu.
Doãn Đình Nghiêm đỡ người Du Nhiên bước đi, anh vẫn còn lo cô chưa khoẻ hẳn liền dặn dò cô đủ thứ trên đời.
_ Về nhà nhớ nghỉ ngơi cho tốt biết chưa?
_ Mấy ngày nay ở bệnh viện em đã nghỉ đủ lắm rồi, nếu còn nghỉ nữa chắc em sẽ thành heo lăn nhanh hơn đi đó! Em rất muốn được đi ra ngoài ngắm cảnh mà..
_ Không được! Doãn Đình Nghiêm nhất quyết không đồng ý.
_ Nghỉ ngơi thêm mấy hôm nữa, anh liền đưa em ra ngoài chơi.
Doãn Đình Nghiêm nhìn gương mặt búng ra sữa của Du Nhiên, đôi mắt long lanh như cún con đang nhìn mình thì lại mủn lòng, đành thoả hiệp với cô nếu không cô sẽ còn mè nheo anh mãi thôi.
Lúc sau, Doãn Nhất đi vào phòng thông báo: “Tổng giám đốc Doãn, đã làm xong thủ tục xuất viện của cô Lục rồi ạ!”.
__________
*Biệt thự nhà họ Doãn
Dìu Du Nhiên nhẹ nhàng xuống xe:
_ Bố rất nhớ em, bố bảo em xuất viện thì về đây nghỉ vài hôm!
_ Bố vẫn luôn đối xử rất tốt với em! Đâu có như ai kia… lúc nóng lúc lạnh… Câu cuối Du Nhiên nói nhẹ nhất có thể chỉ mong Doãn Đình Nghiêm không nghe thấy.
Tiến vào bên trong phòng khách, hai người nhìn thấy bố Doãn đang ngồi nghỉ ngơi thư giãn trên ghế sofa.
Nhìn thấy Du Nhiên khoẻ mạnh trở về, ông Doãn liền bật chế độ cưng nựng hết sức:
_ Du Nhiên, bố bảo nhà bếp nấu đồ ăn ngon cho con, chốc nữa con nhớ phải ăn thật nhiều đấy, nhìn con gầy đi nhiều rồi đó.
_ Bố, con hồi phục lắm rồi! Không cần ăn thêm đồ bổ đâu, con cũng đã béo lên rồi này.
_ Béo lên một chút tướng tốt hơn thôi!
_ À đúng rồi, qua mấy bữa nữa, hai đứa đi chụp ảnh cưới bù lại nhé.
Nghe đến vụ chụp ảnh cưới, Du Nhiên lại ngượng ngùng cúi mặt nhớ lại hồi trước, cô đã cố gắng làm xấu hình tượng mình trong mắt Doãn Đình Nghiêm, không biết là anh có còn để ý hay không nữa, càng nghĩ cô lại càng thấy xấu hổ.
Chưa kịp lên tiếng cô đã nghe thấy Doãn Đình Nghiêm nói bên cạnh:
_ Bố, bố cứ sắp xếp đi.
Ông Doãn ngồi đối diện mà mừng thầm.
Lâu lắm rồi ông chưa thấy đứa con trai của ông ngoan ngoãn nghe lời như lúc này.
_ Cái này bố đã cho quản gia Vương tập hợp lại, thông tin các thành phố thích hợp chụp ảnh cưới ở nước ngoài, hai đứa cứ từ từ mà nghiên cứu nhé! Hai đứa thương lượng đi bố về phòng nghỉ ngơi.
Cầm tập tài liệu dày cộp trên tay, Doãn Đình Nghiêm liền đánh mắt sang phía Du Nhiên, ý đưa cô toàn quyền quyết định, dù sao anh như nào cũng được.
__________
Sau khi chọn được địa điểm chụp ảnh cưới phù hợp, hai người nhanh chóng sắp xếp đồ đi lên trực thăng riêng thẳng tiến tới đó.
Du Nhiên thể hiện hết sự hào hứng, hứng khởi, sự hạnh phúc hiện rõ trên gương mặt hồng hào của cô.
_ Du Nhiên, em ngồi thẫn thờ cả ngày rồi, đang suy nghĩ gì vậy?
_ Không có gì, chỉ là… em thấy chúng ta như vậy có phải là tiến triển quá nhanh không giống như đang nằm mơ vậy đó.
Du Nhiên quả thật không dám tin rằng mình thật sự sẽ chính thức trở thành mợ chủ nhà họ Doãn, cô có cảm giác không chân thật cho lắm, rõ ràng trước đó cô năm lần bảy lượt tìm cách chạy trốn Doãn Đình Nghiêm mà giờ đây cô lại đang cùng anh đi chụp ảnh cưới!
Doãn Đình Nghiêm không để tâm tới lời nói có phần mơ hồ của Du Nhiên, anh mon men áp sát vào người cô, nói lời trêu chọc, Du Nhiên có đẩy anh ra như thế nào cũng không được.
_ Du Nhiên, tối nay anh có thể ôm em ngủ không? Anh sắp không chịu đựng nổi nữa rồi…
_ Anh đừng đến gần em như vậy…
_ Du Nhiên, em là muốn sàm sỡ anh sao?
_ Doãn Đình Nghiêm, anh mau im miệng!
Dừng chân tại biệt thự riêng, căn phòng với một màu hồng phấn chủ đạo thực sự rất bắt mắt, cô cùng anh nhìn ngắm phong cảnh xung quanh, hít thở không khí trong lành thật sự khiến cô thoải mái vô cùng, thật sự cô rất thích.
Doãn Đình Nghiêm một bên thấy sự vui vẻ cùng hạnh phúc của cô, liền bắt đầu nói lời mập mờ, hành động tháo cà vạt của anh làm Du Nhiên cảm nhận được điều chẳng lành.
Hiện trên người Doãn Đình Nghiêm chỉ còn mặc mỗi quần âu đen thôi còn phần trên đã bị anh cởi sạch, Du Nhiên hết hồn định hét lên thì Doãn Đình Nghiêm đã nhanh tay ép cô vào tường:
_ Du Nhiên, chúng ta đã kết hôn rồi! Hiện giờ có thể làm điều đặc biệt rồi…
_ Đình Nghiêm, nếu em nói em vẫn chưa sẵn sàng anh có tin không?
(P/s: Tin hay không tin thì chị sớm hay muộn cũng vào tay sói mà.
Có khác gì đâu! ????)
Không để Du Nhiên lải nhải thêm nữa, hai tay Doãn Đình Nghiêm đã đưa xuống bế sốc cô lên tiền gần về phía giường lớn.
Anh lật người nằm đè lên cô, trao cho cô nụ hôn mãnh liệt.
_ Ưmm….
Nụ hôn của anh từ nhẹ nhàng tình cảm chuyển dầm sang ngọt ngào mãnh liệt, môi lưỡi hai người quấn quýt không rời, anh đan tay vào tay cô nhằm tiếp thêm cho cô dũng khí vậy.
Đột nhiên bị cuốn vào nụ hôn sâu, Du Nhiên khá bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng phối hợp, đáp trả lại anh nhiệt tình… kết thúc nụ hôn cô ra sức lấy hơi thở dốc không thôi…
__________
*Bờ biển
Sau khi chọn tới chọn lui concept chụp ảnh cưới, hai người quyết định chọn cùng nhau sánh vai ở bãi biển.
Không khí trong lành ở đây như đang hoà trộn vào không gian hạnh phúc của đôi trẻ.
Nhìn Du Nhiên và Doãn Đình Nghiêm đã hoàn chỉnh xong việc thay đồ và make up, hai người đang đứng đợi thợ chụp hướng dẫn tạo dáng cho phù hợp thì trong đầu Du Nhiên lại suy nghĩ vẩn vơ.
Hồi nãy cũng may là Doãn Đình Nghiêm chỉ nói đùa, không hề làm gì cô thật, sau nụ hôn nồng cháy ấy anh chỉ ôm cô ngủ ngon lành mà thôi.
Đúng là tên háo sắc nửa mùa mà.
Suy nghĩ ấy của cô bị cắt đứt vì đột nhiên cô sảy chân, nghiêng ngả ngã luôn xuống bờ biển làm ướt hết cả bộ váy cưới đắt tiền.
Là do cô không biết bơi và cũng vì di chứng lần trước bị ngã ở hồ bơi kia mà hiện tại cô vẫn còn mang một chút ám ảnh.
Doãn Đình Nghiêm thấy có vẻ không ổn định đề nghị lên bờ chụp, không chụp dưới nước nữa vì nhìn sắc mặt Du Nhiên có vẻ không tốt nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Du Nhiên thật sự không muốn bỏ qua khoảnh khắc quý giá này, cô đành thoả hiệp với Doãn Đình Nghiêm để cô thử một lần.
Hai người cùng nhau đi xuống vùng nước sâu hơn, cùng nhau tạo vô số kiểu dáng nghệ thuật đẹp, hai người phối hợp rất ăn ý khiến cho ekip chụp ảnh bị thồn cơm tró vô họng mà cũng không dán hó hé nửa lời.
Tiếp đó, nhiếp ảnh gia yêu cầu hai người tạo một cảnh hôn nồng thắm, Doãn Đình Nghiêm nhân cơ hội này ôm chắc eo nhỏ của Du Nhiên trao cô một nụ hôn sâu vừa ngọt ngào vừa mãnh liệt.
Vậy là những shot ảnh cưới nóng hổi chuẩn bị ra lò!
Kết thúc buổi chụp ảnh cưới cũng là lúc hoàng hôn dần buông xuống, Du Nhiên mệt lả người nằm ườn ra chiếc ghế tựa canh đó, Doãn Đình Nghiêm nhìn cô như vậy lại bắt đầu nổi thú tính, thấy không thích hợp nên cố gắng kiềm nén lại!
Đúng lúc này, điện thoại của Du Nhiên đổ chuông chính là bố Doãn gọi điện hỏi thăm hai người.
_ Du Nhiên à, con đi chụp ảnh cưới với Đình Nghiêm như nào rồi? Định bao giờ về?
_ Bố đừng lo ạ, hôm nay đã chụp xong xuôi hết rồi!
_ Du Nhiên, hôn lễ cũng đã chuẩn bị gần xong hai đứa nhớ tranh thủ về sớm chút nhé!
Du Nhiên nghe bố Doãn nói xong hơi bất ngờ, cứ tưởng chụp ảnh cưới xong thì sẽ được đi hưởng tuần trăng mật sớm ai mà ngờ… phải về sớm chứ!
_ Vâng, để con nói với Đình Nghiêm một tiếng.
_ Thôi được rồi, bố không làm phiền hai đứa nữa, đi chơi cẩn thận nhé!
Doãn Đình Nghiêm ngồi bên cạnh thấy Du Nhiên tự nhiên thất thần liền choàng vai kéo sát cô vào người mình rồi lên tiếng:
_ Bố nói gì với em vậy?
_ Bố nói hôn lễ đã chuẩn bị xong rồi bảo chúng ta đích thân về xem sao.
Doãn Đình Nghiêm lười nhác nghe cô nói xong liền thuận tay bế sốc cô lên ngồi lên đùi mình, cọ cọ vào cổ Du Nhiên hít hà hương thơm ngát trên cơ thể cô, anh còn lưu manh hơn nữa khi cắn nhẹ vào xương quai xanh của cô day day mút chặt tạo ra ấn kí đỏ chói như một lời khẳng định chủ quyền của mình vậy.
Du Nhiên bất ngờ với hành động này của anh, đánh nhẹ vào người anh trách móc:
_ Sao anh lại có thể vô sỉ như vậy chứ! Để lại dấu rồi kìa…
Doãn Đinh Nghiêm không quan tâm chộp lấy tay Du Nhiên nắm chặt mau chóng chuyển chủ đề:
_ Chốc nữa anh sẽ đổi vé máy bay, lần này không đưa em đi chơi được xem như anh nợ em.
Khi nào hưởng tuần trăng mật anh sẽ bù lại cả gốc lẫn lãi cho em nhé!
_ Anh lưu manh vừa thôi! Du Nhiên lên tiếng quát nhẹ….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...