Tôi Được Tiểu Thụ Trong Văn Np Tỏ Tình


Cửa mở, tiếng giày da đạp trên nền đất vang lên những âm thanh đáng sợ, dường như có ai đó vừa bước vào.

Người này có vẻ như là thủ lĩnh cầm đầu, bởi anh vừa xuất hiện thì mọi thứ xung quanh đều phải theo ý anh.
Tiếng kéo ghế vang lên, người đàn ông ngồi xuống, anh từ trên cao nhìn xuống Hạ Dương với một ánh mắt giễu cợt cùng khinh thường nồng đậm, dường như chỉ xem cậu là con kiến hôi có thể tùy ý giẫm đạp.
Mà Hạ Dương lúc này cả người ướt đẫm, vừa đói vừa lạnh vừa đau đớn, bị hai tên yakuza ép quỳ xuống đất, bịt mắt lại, cả người cậu phủ phục xuống như đang thực hiện sự hành lễ cho đấng quân vương tối cao.
Bọn họ nói chuyện với nhau, lúc thì bằng tiếng Nhật lúc lại nói tiếng Anh.

Hạ Dương đã cố gắng nghe nội dung cuộc trò chuyện thế nhưng cậu không thể hiểu được.
Nghe ngữ điệu thì cậu cảm thấy người đàn ông đang vô cùng tức giận.

Có lẽ anh ta đã biết về việc bắt nhầm người, chính vì thế nên mới điên tiết lên như vậy.

Đột nhiên cằm cậu bị một lực rất mạnh nâng lực, Hạ Dương ngửi thấy mùi bùn đất từ đôi giày của anh ta truyền lên mũi mình.

Người đàn ông đang dùng mũi giày để nâng cằm cậu lên, ép cậu mắt đối mắt, mặt đối mặt với anh ta.
Hạ Dương tức điên lên, cậu nghiến răng thật mạnh sau đó quay đầu đi.
“Tần Doanh… tên chó chết!!!”
“Câm miệng.”
Âm thanh Tần Doanh hiện tại đã không còn vẻ bỡn cợt như thường ngày, thay vào đó là sự âm u lạnh lẽo, bất mãn vì không đạt được thứ mình muốn, không sở hữu được người mình yêu.
Thứ trước mặt anh lại là tình địch, là kẻ thù, là người mà anh muốn giết chết nhất.
Bọn yakuza vô dụng, có bắt người mà cũng bắt nhầm.
Hạ Dương lúc này vô cùng tức giận cùng phẫn uất, không muốn thừa nhận nhưng cậu cũng thấy hơi lo sợ.

Vì hiện tại mình đang ở trong hang cọp, đâu biết đối phương sẽ làm gì mình.
Dáng vẻ Hạ Dương bình thường đã rất thanh tú, môi đỏ da trắng, mái tóc mềm mại, làn da mỏng manh mịn màng đến mức nước khó có thể đọng lại được, từng giọt từng giọt cứ trôi tuột một đường.

Lúc này đây cậu đang bị ép ngửa cổ lên khiến cho mọi đường cong tuyệt đẹp đều bị lộ ra, cần cổ trắng ngần yếu ớt như chú thiên nga trắng, cả người run run, áo dính sát vào người thêm phần do ướt nên lộ ra hai mảng đỏ hồng khiến bao người ngất ngây.
Tần Doanh nhìn thấy một màn này, anh cũng đã hiểu vì sao Tề Bạch Ân kiếp này lại say mê Hạ Dương đến vậy.
Huống hồ gì qua những tài liệu mà anh đọc được thì Hạ Dương dường như đã hoàn toàn thay đổi, trở thành một người khác xa so với kiếp trước.

Nếu kiếp trước đáng ghét bấy nhiêu thì kiếp này lại đáng yêu bấy nhiêu.


Cứ như hoàn toàn biến thành một người khác vậy.
Đây là bảo bối tâm can của người mà anh yêu, người mà Tiểu Ân nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.
Tần Doanh là bác sĩ tâm lý tài ba, anh rất am hiểu cách làm cho người khác phải nghe theo và khốn khổ vì mình.
Nhìn Hạ Dương bị trói như vậy, Tần Doanh nhếch mép cười: “Tôi đổi ý rồi.”
Vốn lúc đầu muốn nhanh chóng xử lý Hạ Dương khiến Tề Bạch Ân đau khổ, nhưng bây giờ anh đã có một kế hoạch hay hơn.
Một kế hoạch hoàn hảo khiến cho Tiểu Ân mãi mãi mất đi người mình yêu.
Anh lấy trong túi ra một hộp thuốc, ra lệnh cho thuộc hạ banh miệng Hạ Dương ra, thô lỗ trực tiếp nhét ba viên vào miệng cậu, cho đến khi Hạ Dương nuốt xuống toàn bộ thì anh mới hài lòng kêu dừng lại.
Vì phải uống không có nước hơn nữa cũng vì tâm trạng lo lắng nên Hạ Dương không ngừng nôn thốc nôn tháo, cậu móc vào tận sâu trong cổ họng để mong ói ra được mấy viên thuốc lúc này, nhưng lại không được.
“Khụ khụ, ọe, mày… mày cho tao uống cái gì?”
Tần Doanh đã trở lại với dáng vẻ bỡn cợt thường ngày của mình, nhưng thái độ đó khiến Hạ Dương cực kỳ bất an.
Anh đưa tay lên miệng cậu, khẽ “suỵt” một cái: “Suỵt, chờ thuốc có tác dụng cậu sẽ biết.

À mà nếu thuốc có tác dụng rồi thì cậu không còn là cậu nữa, cũng không cần biết làm gì.”
Hạ Dương còn muốn hỏi cho ra lẽ, nhưng đột nhiên cả người cậu nóng ran lên, thần trí trống rỗng, trời đất quay cuồng, khung cảnh trước mắt đều trở nên trắng xóa.


ngôn tình ngược
*****
Xử lý xong đám người định đánh mình, đang lúc hắn định tìm cách liên lạc với Tần Doanh thì một tiếng chuông điện thoại reo lên phá vỡ bầu không khí câm lặng.
Tề Bạch Ân nhíu mày, bước lại nhặt chiếc điện thoại của bọn côn đồn nằm la liệt dưới đất, không chút do dự đã bắt máy ngay.
Tín hiệu vừa được kết nối, đầu dây bên kia truyền đến một tiếng cười mỉa mai.
“Bảo bối, cuối cùng em cũng đã chịu liên lạc với tôi.”
Rõ ràng là Tần Doanh liên lạc trước, nhưng đang lúc dầu sôi lửa bỏng thế nên Tề Bạch Ân cũng chẳng để tâm đến vấn đề này.
“Em ấy đâu?”
“Ấy ấy, lâu lâu mới gọi điện với nhau, vừa bắt máy em đã hỏi người khác khiến tôi đau lòng lắm.”
Tề Bạch Ân không hề kiên nhẫn, hắn gằn giọng: “Nói.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận