Bảy giờ đúng, Hạ Dương thong thả ra khỏi nhà.
Cậu từ chối để bác lái xe đưa đi mà tự mình ra đường lớn bắt taxi.
Bởi cậu biết một chút nữa bác ấy sẽ phải đi đón con gái học thêm về, không thể để một cô bé bơ vơ chờ ba mình như vậy được.
Rất nhanh taxi đã tới, xe chạy khoảng mười lăm phút là đến phố ẩm thực Kha Hưng.
Trời đã tối, thành phố A lên đèn rực rỡ.
Dòng người tấp nập qua lại, xe ô tô chạy đầy đường.
Trên vỉa hè, trong các hàng quán… các cặp đôi, các nhóm bạn tụ tập lại với nhau cùng đi chơi.
Khu phố ẩm thực Kha Hưng rất nổi tiếng ở thành phố A, nơi đây dường như có bán tất cả các loại đồ ăn thức uống, đặc sản cả nước.
Ngày thường vốn đã rất đông người ghé vào ăn uống, hôm nay lại còn ngay ngày các trường ở thành phố A tựu trường, cả con phố như đầy ắp người.
Đang lúc Hạ Dương không biết đi đâu tìm mấy đứa đàn em thì một âm thanh đã vang lên: “Đại ca, bên này bên này.”
Hạ Dương quay đầu lại, trong quán ốc bên kia đường có một nhóm bốn thằng con trai đang đứng.
Tất cả đều ăn mặc tùy tiện, đầu xanh đầu đỏ, rõ ràng là một đám côn đồn ăn chơi sa đọa, chỉ có một đứa là ăn mặc đàng hoàng nhuộm đầu đen, thế nhưng chỉ như vậy thôi cũng đủ khiến mọi người xung quanh e sợ mà né xa đám người này.
Hạ Dương cười cười băng qua đường đi đến đó: “Tụi bây làm gì mà như đi đánh nhau thế? Dọa mọi người xung quanh chạy hết rồi kìa.”
Tiểu Lục bĩu môi: “Đại ca còn nói, chẳng phải lúc trước chính anh kêu tụi em đi nhuộm tóc sao? Tụi em nhuộm xong thì anh lại tự mình đi nhuộm lại tóc đen.
Hại cả đám tụi em suýt thì bị trường đuổi học, mấy bữa nữa phải đi nhuộm đen lại, tốn biết bao tiền.”
Cậu nhớ lại, quả thật có chuyện này.
Lúc mới xuyên đến thì cậu bị giật mình bởi quả đầu của Hạ Dương nguyên tác.
Một cái đầu bảy sắc cầu vồng với màu đỏ là chủ đạo! Vì quá hoảng sợ mà cậu còn chưa kịp để ý đến gương mặt của nguyên thân, lập tức chạy ra tiệm nhuộm đen lại.
Nhuộm xong mới phát hiện, diện mạo của “Hạ Dương” thật sự rất thanh tú, cực kỳ đáng yêu.
“Nói nhiều làm gì? Bây cứ nhuộm đen lại đi, tiền bạc tao lo.” Nói rồi cậu chỉ vào quán ốc bên cạnh: “Hôm nay đi ăn ốc hả?”
“Dạ không.” Tiểu Ngũ lắc đầu: “Tuy đứng chờ đại ca ở tiệm ốc nhưng tụi em muốn ăn thịt nướng á.”
Tiểu Tam cũng hùa theo: “Đúng rồi đại ca, đi tầm năm mươi mét nữa là sẽ thấy quán thịt nướng Xiên Que, quán đó nổi tiếng lắm á, lên hot search mấy lần luôn.”
Hạ Dương: “...” Vậy đứng chờ ở quán thịt nướng mẹ đi, chờ ở quán ốc làm gì???
Tiểu Nhất nói: “Anh, đi thôi.
Thằng Nhị, Tứ, Thất đi giành bàn trước rồi.
Chúng ta phải nhanh lên, nếu không trễ là hết xiên que mất.”
Thế là cả đám đi bộ đến quán thịt nướng tên Xiên Que.
Đứng trước cửa quán, Hạ Dương thở dài thườn thượt.
Không phải bởi vì quán xập xệ hay nhìn đồ ăn không ngon.
Mà là vì quán quá đông, đông đến mức nhìn thôi đã thấy ngộp thở, thế nhưng mà mùi đồ ăn thơm kinh khủng.
Tiểu Tam chỉ một bàn trong số đó: “Đại ca, là bàn bên kia, tụi nó ngồi sẵn đợi chúng ta rồi, đi thôi.”
Rất nhanh sau đó, cả đám đã ổn định chỗ ngồi.
Đang nói chuyện rôm rả thì Tiểu Nhất đứng bật dậy, gương mặt hầm hầm tức giận chỉ về một hướng: “Đại ca, tụi bây, nhìn ai đang đi làm phục vụ kìa.”
Bỗng dưng Hạ Dương có một dự cảm vô cùng xấu! Phải nói là xấu vcl luôn! Cậu từ từ xoay đầu lại một góc chín mươi độ, một cú xoay slow motion đúng chuẩn.
Cùng lúc đó là âm thanh đám đàn em đồng loại đứng dậy, bật chế độ chửi rủa không thương tiếc.
“Mẹ nó, sao đi đâu cũng gặp thằng âm binh đó vậy?” Tiểu Thất.
“Hồi chiều nó bị đánh chưa tởn hay sao mà giờ còn lết xác đi bưng bê ở đây?” Tiểu Ngũ.
Tiểu Nhị tức giận, nghiến răng ken két, sau đó nói lớn: “Ê thằng phục vụ đằng kia, lại đây coi.”
Vừa đúng lúc này Hạ Dương cũng đã thực hiện xong cú quay đầu.
Sau đó… cậu bất lực ôm trán.
Không lẽ pháo hôi có duyên với nhân vật chính thụ lắm hay sao vậy trời? Đi đâu cũng gặp Tề Bạch Ân hết là sao?
Từ đằng xa, một thiếu niên tầm mười bảy tuổi đi đến, dáng người hắn ta cao lớn, gương mặt vô cùng điển trai, tựa như tác phẩm mà thần linh trân quý nhất.
Đôi mắt đỏ dường như hờ hững với tất cả mọi thứ trên đời, tuy chỉ mặc đồ của phục vụ chạy bàn, một chiếc áo thun cũ kỹ in logo quán Xiên Que quê mùa, cùng với một chiếc quần jeans đã sờn màu, thế nhưng những điều đó cũng không thể che lấp được vẻ được hơn người của thiếu niên.
Đúng vậy, kẻ đó không ai khác chính là Tề Bạch Ân!
Hắn thong dong tiến lại gần bàn cậu, tuy đã nhận ra đám người đến không có ý tốt, thế nhưng trên gương mặt đẹp trai ấy không hiện ra một nét sợ hãi nào cả.
Hắn rất bình tĩnh mở lời: “Các vị cần gì ạ?”
Tiểu Ngũ kéo cổ áo Tề Bạch Ân, mặt hầm hầm: “Tụi tao cần đánh mày đấy.
Cho không?”
Khóe miệng hắn nhếch lên một độ cong khinh thường, nói nhỏ lại âm thanh chỉ vừa đủ để bọn cậu nghe: “Tôi nghĩ các cậu nên về trau dồi lại học thức và đạo đức của bản thân đi rồi hẳn đến nói chuyện với tôi.”
“Má nó, mày nói cái gì cơ?”
“Thằng chó con nuôi như mày mà có quyền gì lớn tiếng với tụi tao?”
“Ỷ học giỏi rồi muốn nói gì cũng được hả? Điểm số của mày chẳng phải là do mua được từ việc bán…”
“Im dùm đi cho tao nhờ!” Hạ Dương đập bàn thật mạnh, âm thanh lớn khiến mọi người trong quán chú ý.
“Tao đang đói lắm.
Tụi bây đánh nó rồi biết khi nào tao mới được ăn hả? Thôi ngồi im dùm tao cái đi!” Cậu liếc sang Tề Bạch Ân: “Còn mày nữa, hồi chiều bị quất mấy cây chưa đủ hả? Phắn qua một bên đi để cho bọn ông ăn.”
Tề Bạch Ân đăm chiêu nhìn cậu, như đang muốn từ trên người cậu tìm ra được sơ hở gì đó.
Bởi vì hôm nay, hắn cảm thấy Tề Bạch Ân dường như đã trở nên khác biệt so với trước đây.
Mà lúc này đây, Hạ Dương cũng rén thấy mẹ! Cậu không biết vì sao mà nhân vật chính thụ vốn nhát gan hôm nay lại ăn gan hùm như vậy, còn dám phản dame lại tụi đàn em của cậu.
Cuối cùng, quản lý phải đi ra xin lỗi Hạ Dương, sau đó cho Tề Bạch Ân đi phục vụ bàn khác.
Tiểu Nhất thấy thắc mắc, bèn hỏi: “Đại ca, em thấy anh hôm nay lạ lắm.”
Hạ Dương: “?”
“Bình thường dù có chuyện gì thì anh cũng phải đánh tên Tề Bạch Ân đó mấy phát.
Sao hôm nay năm lần bảy lượt anh tha cho hắn vậy?”
Hạ Dương biết nếu hôm nay cậu không trả lời được thì đừng mong tối nay sẽ ngủ ngon, thế nào cũng bị sốt.
Vì thế cậu trả lời một lý do mà mình đã chuẩn bị sẵn: “Mày nhìn thấy bàn số ba không, thằng cha có râu quai nón đang cầm điện thoại ấy.” Cậu chỉ sang đó: “Hồi nãy tao mà không cản kịp là sáng mai cả đám bị đình chỉ học vì tội đánh nhau rồi.
Thằng cha đó quay phim hết quá trình hồi nãy rồi.
Đứa nào qua bển xóa clip đi.”
Nghe cậu nói, cả đám dường như tỉnh ngộ.
Đi qua bàn số ba hâm dọa ông kia phải xóa clip.
Sau đó lại cảm kích Hạ Dương vì đã giúp cả đám thoát nạn.
Buổi đi ăn đầy phong ba, nhưng mà chung quy lại được ở chỗ… đồ ăn khá ngon!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...